ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Vâng!”
Tất cả các tất cả các học viên trong lớp tân học viên đều đồng loạt ghi nhớ.

Vũ Hồng Hoàng từ từ xoay người đi lại, cô ta định rời đi, nhưng vào lúc này, Lâm Ngọc.

Linh đột nhiên hô lên: “Huấn luyện viên Hồng Hoàng!”
Nghe vậy, bước chân của Vũ Hồng Hoàng dừng lại một chút, cô ta quay đầu lại nhìn Lâm Ngọc Linh, ngờ vực hỏi: “Cô còn có chuyện gì nữa à?”
Lâm Ngọc Linh mím môi đỏ mọng, trong mắt hiện lên một tia dịu dàng, cô chân thành nói: “Cảm ơn cô.


Ba từ đến từ trái tìm Từ mấy ngày qua đến hôm nay, Vũ Hồng Hoàng đã thực hiện lời hứa của mình là nghiêm khắc với Lâm Ngọc Linh hơn những người khác, nhưng cũng là dạy cô nhiều điều hơn so với những người khác.


Thấy Lâm Ngọc Linh thích đánh quyền anh, cô ta luôn dành thêm thời gian để dạy cho cô một số động tác.

Trong quá khứ, Lâm Ngọc Linh cảm thấy Vũ Hồng Hoàng lạnh lùng và vô tình, thậm chí còn đối xử với cô như tình địch.

Giờ đây, Vũ Hồng Hoàng đã dùng khả năng của chính mình để trở thành huấn luyện viên mà Lâm Ngọc Linh kính trọng nhất.

Ánh mắt Vũ Hồng Hoàng rất phức tạp, cô ta mở đôi môi đỏ mọng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể động đậy cổ họng rồi nuốt toàn bộ xuống dưới, chuyển thành một câu: “Trận đấu ngày mai cố lên”
“Tôi sẽ làm được!” Bóng dáng của Lâm Ngọc Linh kiên định nói.

‘Vê đến phòng ngủ, Lâm Ngọc Linh vừa mới thu dọn xong hành lý để rời đi liền có người mang điện thoại di động vào cho cô đi.

Bởi vì khóa huấn luyện đã kết thúc, tất cả điện thoại bị tịch thu khi tiến vào quân khu đã được trả lại Đã một thời gian dài không mở điện thoại di động lên, Lâm Ngọc Linh cầm nó với cảm giác cả thế kỷ đã trôi qua, dừng lại một lúc sau, cô mới mở máy.

Ngay sau đó, vô số thông tin xuất hiện tràn lan trên màn hình.

Một số sinh viên khoa báo chí ra về trước, biết hôm nay là ngày kết thúc huấn luyện, họ đều nhắn tin gửi lời chúc mừng đến cô.

Mặc dù Lâm Ngọc Linh đã nói với những người thân cận nhất của cô về việc đến trại huấn luyện sẽ tắt điện thoại, nhưng Lâm Ngọc.

Huy vẫn như trước kia báo cáo tình hình của mẹ Kiều đúng giờ cho cô và kèm theo hình ảnh.

Nhìn thấy trên ảnh chụp sắc mặt của mẹ Kiều càng ngày càng tốt lên, mặt cô cũng hiện lên một nụ cười xuất phát từ trong lòng, nhờ đó Lâm Ngọc Linh vui vẻ lên rất nhiều.


Và còn có Chu Hoàng Anh.

Anh sẽ không nói quá nhiều, cũng không giống với trước kia khi anh biến mất, Lâm Ngọc Linh mỗi ngày đều báo cáo hành trình cho anh, nhưng mỗi tối trước khi đi ngủ, anh đều nói cho cô một tiếng “ngủ ngon”, đêm nay cũng không ngoại lệ.

Lâm Ngọc Linh đột nhiên nghe thấy tiếng chuông vang lên, nhìn lên màn hình thì là tin nhãn facebook.

Ngủ ngon, anh yêu em.

Cô vốn dĩ muốn gọi một cuộc điện thoại để Chu Hoàng Anh trở lại, nhưng đã quá muộn, không đành lòng quấy rầy anh đang nghỉ ngơi.

Nhưng tâm trí của Lâm Ngọc Linh chỉ toàn là khuôn mặt của Chu Hoàng Anh.

Những ngày qua đến giờ, chỉ cần cô là lúc huấn luyện đến mệt mỏi hoặc không kiên trì được nữa, cô sẽ nghĩ đến Chu Hoàng Anh.

Nghĩ đến lúc anh không vui đôi lông mày của anh thường sẽ cau lại, còn có đôi mắt dịu dàng của anh nhìn vào mắt cô, tưởng tượng anh đang ở ngay bên cạnh mình, vòng tay anh ôm lấy cô mạnh mẽ, được ở sát bên anh thì cái ôm và hơi thở đầy nam tính của anh trở nên chân thật như thế, anh tựa đầu vào Lâm Ngọc Linh thì thầm bên tai cô: “Em phải cố lên.

Chỉ cần cô liên tưởng đến điều này, cô sẽ được sạc đầy.

Anh là ánh nắng trong cuộc đời cô và là động lực để cô tiến về phía trước.

Thời gian rất nhanh, từ đêm đến ngày chỉ trong nháy mắt.

Mà Lâm Ngọc Linh đã đến sân thế dục từ sáng sớm để chịu khó bắt đầu huấn luyện.


Hôm nay là một ngày đặc biệt quan trọng.

Có điều chỉ trong thời gian một buổi tối, doanh trại huấn luyện đã được các học viên cũ dọn dẹp sạch sẽ.

Phía trước bày ra rất nhiều loại chỗ ngồi và nhiều băng rôn màu đỏ, tranh hoặc chữ viết được treo xung quanh.

Đường đua và các thiết bị dành cho thi đấu đã được rửa sạch, không phải cuộc thi này dấy lên khát khao phấn đấu của Lâm Ngọc Linh, mà là cô đã nhìn thấy tên Chu Hoàng Anh từ bảng hiệu trên ghế.

Không ngờ hôm nay anh ấy lại đến xem trận đấu của mình!
Lâm Ngọc Linh đầy phấn khích khi nghĩ đến chuyện sẽ sớm gặp lại anh.

Vì vậy cô càng không để bản thân mất mặt được, không được để Chu Hoàng Anh thất vọng, và càng muốn Chu Hoàng Anh nhìn thấy những thay đổi của cô trong những ngày qua.

Kết thúc ba đợt huấn luyện đầu tiên, các đội học viên cũ đã lục tục đứng trên sân tập thể dục.

Cô cũng nhận được thông báo của Vũ Hồng Hoàng qua điện thoại và vội vã đi đến đó.




Bình luận

Truyện đang đọc