ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Đợi đến sân huấn luyện của quân khu Khi nhìn thấy sư phụ nhà mình đang mặc một bộ áo khoác ngoài màu đen, quần bó sát, đeo kính râm, giống như một thời thượng đại nhân chơi âm nhạc vậy, mặt không biểu cảm đứng ở ngay chính giữa, Lâm Ngọc Linh cuối cùng cũng hiểu ra, tại sao Chu Hoàng Anh lại cười rồi.

Anh đang cười cô tự sa vào lưới.

Vốn dĩ có thể nghỉ ngơi một ngày, kết quả lại gặp phải sư phụ nhà mình thế này.

Thấy học trò tới, Tiêu Thành Đạt đánh búng tay một cái: “Giải tán tại chỗ”
“Chết tiệt, cuối cùng cũng mẹ nó nghỉ ngơi rồi!”
“Ông đây mười mấy năm cũng không có mệt mỏi như vậy qua, lượng vận động này mẹ nó quá khủng khiếp rồi”
Những quân nhân bị hành hạ, ngồi xuống tại chỗ kêu than tới tấp.


Lâm Ngọc Linh chẹp miệng, cuối cùng cũng xem như có người hiểu được cảm giác của cô rồi, sảng khoái.

Nhưng mà.

Cảm giác sảng khoái này không duy trì được ba giây, thì Tiêu Thành Đạt dừng lại bước chân trước mặt cô: “Rất biết gây sự, tôi để cô đi trực tuyến, cô thì tốt rồi, làm tới cả ngành không ai không biết tên của cô.


Vừa mở miệng thì mảng, Lâm Ngọc Linh ấm ức rút đầu.

“Nói chuyện vừa phải” Chu Hoàng Anh ôm cô vào trong lòng bảo vệ: “Đánh chó còn phải xem mặt chủ nhân”
“Chó của anh là để tôi dạy, có vấn đề gì không?
“Này, hai người, tôi không phải chó đấy”
Lâm Ngọc Linh vung bàn tay nhỏ lên: “Hai người mà như vậy nữa, không thích hai người nhé!”
Tiêu Thành Đạt hoàn toàn không để tâm cô thích hay không thích mình: “Nghe rõ, lập tức lên group xin lỗi, máy vi tính của tôi mượn cho cô, trực tuyến xin lỗi”
“Dựa vào gì chứ, là họ chửi tôi trước mà, là họ bóc phốt tôi đấy” Lâm Ngọc Linh vô cùng không phục.

Rõ ràng cô có kỹ thuật có cách nghĩ, cũng có cách thức của minh rồi, lần này rất nhiều phát thanh viên trong ngành còn ở trên facebook ủng hộ cô, tại sao cô còn phải đi xin lỗi? Rõ ràng cô không có sai mà!
Tiêu Thành Đạt nở nụ cười lạnh lùng: “Chính là vì không có sai, mới phải cô đi xin lỗi”
Thoáng chốc đó.


Sau lưng của Lâm Ngọc Linh nổi lên một luồng hơi lạnh.

Thì ra, mục đích của Tiêu Thành Đạt để cô trực tuyến, hoàn toàn không phải vì hạng nhất gì đó, mà là để cô học biết làm như thế nào xử lý quan hệ giao tiếp sao? Lâm Ngọc.

Linh nằm đấm tay thật chặt, nếu như nói, đây thật sự là một cuộc thử thách, thế thì bây giờ cô chắc chắn là không đạt.

“Cô vẫn chưa phải ngốc, hoạt động của mười lăm đài phát thanh liên hợp, khả năng cô giành được hạng nhất là không, đi giành hay không giành hạng nhất sớm thì được quyết định nội bộ thì có quan trọng gì nữa đâu?” Tiêu Thành Đạt tháo kính râm xuống, hiện ra đôi mắt phụng dài tràn đầy lạnh lùng u ám: “Tôi muốn cô học biết dưới tình huống không có bất kỳ hy vọng nào, tiếp tục sống, chứ không phải kêu cô chửi nhau với những tên ngốc đó!”
Chu Hoàng Anh ít khi không nói đỡ giúp cô, anh nhếch chặt đôi môi, vừa thương xót cô lại vừa mong cô hiếu nhiều thêm những thứ này nhanh hơn, cuối cùng vẫn là nhắn tâm, anh đứng sừng sững trong gió, đột nhiên lấy tay mình ra, để lại một mình cô đối mặt với Tiêu Thành Đạt.

Không có sự bảo vệ của Chu Hoàng Anh, Lâm Ngọc Linh càng giống như một tờ giấy mỏng manh, có vài phần chao đảo muốn ngã Đấu tranh phê phán của Tiêu Thành Đạt đối với Lâm Ngọc Linh, cũng không có vì sự rời đi của Chu Hoàng Anh mà kết thúc.

Anh lấy ra một tờ bảng biểu, để vào.

trong tay của cô: “Nguồn kẻ hâm mộ của cô, có bao nhiêu là dựa vào sự giúp đỡ của người khác, lại có bao nhiêu là thật sự dựa vào phong cách đặc biệt của bản thân cô?
Để cô đi trực tuyến, cô đi bắt chước theo một phát thanh viên sớm thì đã nổi? Học trò như vậy, tôi dạy ra có tác dụng gì?”
Lâm Ngọc Linh có trăm miệng cũng không chối cãi được.

“Vốn đĩ, tôi còn muốn xem cô vài ngày nữa, nhưng mà rất dễ nhận thấy, hôm nay cô tới đây rồi, thì chứng minh cô chùn chân lui lại rồi”
“Tâm trạng của cô sụp đổ rồi chứ? Nhiều người thế kia chất vấn cô, khó chịu rồi chứ?

Nên là? Trốn tới quân khu?” Tiêu Thành Đạt hoàn toàn không nể tình tiếp tục chế giễu.

“Tôi không có!”
“Chứng minh cho tôi xem.


So với cảm xúc sắp sụp đổ của cô, thì sự thanh thản của người đàn ông giống như là đang trò chuyện bình thường vậy.

Vẻ mặt của Lâm Ngọc Linh trắng bệch, nằm chặt đấm tay.

Cô thậm chí bắt đầu nghi ngờ bản thân, rốt cuộc có biết lòng tiếng không, rốt cuộc có thể tiếp tục làm phát thanh viên nữa không, càng nghỉ ngờ bây giờ cô ngoài mô phỏng và bất chấp thủ đoản muốn thẳng ra, trong lòng còn lại những cái gì.

Vô số suy nghĩ giống như làn sóng nuốt trọn cô vậy.




Bình luận

Truyện đang đọc