ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Lâm Khánh Linh thấy vậy, cặp mắt ngay lập tức co rút lại.

Cô hầu như không kịp suy nghĩ cái gì, ngay lập tức nhào về phía Tạ Miên, chỉ đơn giản muốn đẩy cô ta tránh khỏi vị trí cái bình nước kia rơi tới.

Nhưng mà bình nước kia lại ném trúng cánh tay đang bị thương của cô, Lâm Khánh Linh đau đến “hít hà” một tiếng, hít vào một ngụm khí lạnh.


“Lâm Khánh Linh, cô sao rồi?” Tạ Miên khẩn trương nhìn cô.

Cô im lặng không một tiếng động võ võ bàn tay Tạ Miên ra vẻ an ủi, ngay sau đó, sắc mặt cô lập tức biến đổi, nghiêm túc đem từng câu từng chữ nặng nề nói ra: “Tôi không biết các vị ở đây có từng học qua luật pháp chưa, hành vi nhiễu loạn hiện tại của các người chính là đã vi phạm tới pháp luật!”
“Cô đừng có mà kéo dài thời gian nói những lời vô ích này, chúng tôi sẽ không bao giờ sợ mấy lời hăm dọa của cô đâu!”
Sớm đoán được sẽ có người trả lời như vậy, Lâm Khánh Linh lạnh lùng cong môi nói thêm một câu: “Cánh tay của tôi lúc trước vừa mới bị thương, hiện tại lại bị các người đánh trúng làm cho vết thương trở nặng, đây đã là tội cố ý gây thương tích cho người khác, nếu như các người thật sự không ngại, bây giờ tôi lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát!”
Nói xong, cô đúng thật là móc điện thoại từ trong túi tiền ra.

Đám người vừa nhìn thấy hành động này của cô, khí thế càn rỡ ban nãy đột nhiên biến mất.

Sự xuất hiện của Lâm Khánh Linh làm cho bọn họ thật sự cảm thấy ngoài ý muốn, bị cô uy hiếp như vậy, không ai trong bọn họ là không sợ hãi: “Các người chờ đó, nếu như không cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý thì chúng tôi sẽ không để yên cho chuyện này đâu, lần tới chúng tôi sẽ còn đến tìm các người tính Sổ tiếp!”
Người đàn ông cầm đầu đám người kia bỏ lại một câu uy hiếp, nhanh chóng dẫn người rời khỏi hiện trường.

Bọn họ vừa đi, mặt nạ mạnh mẽ chống cự của Lâm Khánh Linh cuối cùng cũng có thể tháo xuống, chân mày cô cau lại, cúi đầu nhìn cánh tay đang bị thương của mình, máu từ chỗ băng bó đã thấm ra một mảng lớn, miệng vết thương thật vất vả mới vừa lành lại một chút đã bị nứt ra!
Thấy bộ dạng này của cô, Tạ Miên nhanh chóng tiến lên kéo tay cô, ân cần nhắc nhở: “Lâm Khánh Linh, mau cùng tôi vào trong công ty đi, để cho trợ lý của tôi băng bó vết thương lại cho cô.


“Ừm” Lâm Khánh Linh đồng ý.

Nhưng mà không nghĩ tới, bọn họ vừa mới chuẩn bị đi vào công ty, trước mặt đã xuất hiện một vệ sĩ đang đi về phía bọn họ, anh ta mặc trên người một bộ âu phục, bên cạnh là một người đàn ông trung niên mặt mũi tràn đầy nét uy nghiêm.

Vừa nhìn thấy ông ta, bước chân Tạ Miên lập tức dừng lại, cô ta đứng sững sờ tại chỗ, ngơ ngác gọi một tiếng: “Cha!”
Là cha của Tạ Miên sao?
Lâm Khánh Linh có chút hiếu kỳ ngẩng đầu lên nhìn, còn chưa kịp nhìn rõ là chuyện gì xảy ra, người đàn ông kia nhanh chóng đi tới gần Tạ Miên, giơ tay lên liền tát thẳng một cái vào mặt cô ta: “Đồ mất dạy!”
Một bên mặt Tạ Miên lập tức sưng đỏ, vành mắt cô ta ửng đỏ, tâm trạng tích tụ từ nãy đến giờ lập tức vỡ ra, những giọt nước mắt tủi thân bắt đầu rơi xuống “Tao đem cổ phiếu khu vực toàn bộ đưa cho mày quản lý, nghĩ răng mày có thể xử lý thật tốt, thật không ngờ mày lại làm cho tao vô cùng thất vọng, mày có biết bởi vì sai lầm của mày, công ty phải thay mày gánh chịu bao nhiêu là hậu quả hay không?”
Giọng điệu của cha Tạ Miên vô cùng tức giận.

“Cho dù là như vậy, ông cũng không thể đánh con gái mình như thế được!” Lâm Khánh Linh nhịn không được đứng ra phản bác.

Cặp mắt của ông ta chuyển qua chú ý trên người của cô, lạnh giọng hỏi: “Cô thì tính là cái thứ gì?”

Cái thứ gì sao?
Nghe thấy ông ta gọi cô bằng một cách thiếu tôn trọng như vậy, trong lòng cô đột nhiên nổi trận lôi đình.

Cô đang muốn mở miệng cãi tiếp, Tạ Miên nhanh chóng đè bả vai của cô xuống, kịp thời mở miệng chặn lại: “Khánh Linh là bạn của con, cô ấy cũng không phải người trong giới kinh doanh, chuyện này cùng với cô ấy không hề có liên quan.


Cha của Tạ Miên cũng không có truy cứu cái gì, chỉ liên tiếp hừ lạnh: “Bình thường tất cả thời gian mày đều đi giao du với loại bạn bè như thế này à, đối với công việc cũng không có bất kỳ bạn bè nào trợ giúp được cái gì, đã vậy còn không chịu làm việc đàng hoàng, khó trách để cho cổ phiếu rớt giá thảm như vậy!”
“Cha, con biết mình sai rồi, xin cha đừng đánh giá bạn của con như vậy, cha yên tâm, cho con thêm một chút thời gian, tất cả thiệt hại của công ty con sẽ tìm cách đền bù” Tạ Miên cắn chặt răng, âm thanh đã nhỏ như tiếng muỗi kêu.




Bình luận

Truyện đang đọc