ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Đau.

Tất nhiên đau.

Chu Hoàng Anh nằm lấy tay của cô.

Mấy tiếng đồng hồ này, anh giống như là một ngày trôi qua như một năm vậy, sợ rằng bản thân mềm lòng, không có khơi dậy tác dụng giáo dục cô, sợ răng bản thân quá cứng rắn khiến cô sợ hãi bỏ chạy, cũng sợ răng anh nhịn không được nói ra lời nói hối hận gì đó.

Ở trước mặt cô gái nhỏ này, anh đâu còn là thần gì đó nữa?
Chỉ là một cái, cho dù làm như thế nào, cũng không có cách làm tới hoàn mỹ, bạn trai khiến cô có thể yên lòng dựa dẫm mà thôi.


Chu Hoàng Anh quay người ôm cô vào lòng: “Ngoan”
“Anh không giận rồi à?” Cô nghiêng đầu nằm lấy cánh tay của anh, dùng đầu dụi dụi.

“Nhớ lấy lời tự bản thân em nói, em sợ mất anh, nên là đừng nói lời sẽ mất anh nữa, hiểu chưa?”
Anh không có chính diện đi trả lời câu hỏi của cô Lâm Ngọc Linh lè lưỡi: “Biết rồi, sau này em bớt nghĩ lung tung.


“Chỉ là bớt?”
“Chồng đại nhân, anh phải bi bước một tiến bộ từ này chứ”
Người đàn ông sụp mắt, không tranh cãi với cô nữa, hai người cứ như thế im lặng đứng trong khu rừng nhỏ, giống như là ôm nhau thế này thì có thể quên đi thời gian vậy.

Cho tới khi, trên bắp chân của Lâm Ngọc Linh, bị con muỗi đốt sưng một cục, cô ngứa không chịu được, liền nhảy ra bụi cây nhỏ, dùng sức gãi bắp chân của mình, nhìn một lớp đỏ phía trên, uất ức trề môi.

Chu Hoàng Anh nhếch môi: “Ừm, xem như cho em một bài học.


“Không có kiểu như anh vậy, em cũng sắp ngứa chết rồi!”
“Đi thôi/ “Đi đâu đấy?”
“Vì không để em ngứa chết, đi tiệm thuốc.


” Người đàn ông rất tự nhiên nằm lấy tay của cô.

Lâm Ngọc Linh rút cổ, mặc cho anh năm lấy bàn tay nhỏ của mình, lắc lư đi về phía đường sá.

Sau ngày này.

Bốn người đi đến Phố Cổ là một trong số khu du lịch nổi tiếng của Thừa Thiên Huế, cầu nhỏ nước chảy ngọc lâu cao đài, đi trên cầu đá hình vòm, nhìn hai ba người khách du lịch ngồi thuyền qua ven sông, giống như là bước vào trong tranh thời cổ xưa vậy.

Lâm Ngọc Linh kéo Hà Thanh Nhàn nhìn đây, sờ đó, chơi tới không ngừng ‘Gia, bên quân khu có tin tức rồi, Linh nói Trịnh Thành Nam có thể thật sự có vấn đề, kêu chúng ta thử xem sau này tiết lộ tình báo.

giả cho anh ta, có cần nhanh chóng trở về không?” Trân Tuấn Anh cứ luôn đang chơi điện thoại, đột nhiên đưa đầu sát vào bên cạnh Chu Hoàng Anh Người đàn ông nhẹ nhàng lắc đầu.

TTA thở dài một tiếng: “Đúng thật là thấy sắc rồi những thứ khác cái gì cũng có thể quên mà, gia, anh đừng quên sứ mệnh thần thánh bảo vệ nhân dân nước ta này đấy”
“Sống qua một ngày bớt một ngày, nhiều một lúc là một lúc.


“Phụt, gia, đây không phải lời thoại của anh chứ hả?” TTA híp mắt nhìn sang đôi bạn thân dính chặt nhau phía xa: “Với lại hôm qua anh và chị dâu cãi gì vậy?
Nói nghe thử đi.


“Xem ra chỉ có ánh nắng của Châu Phi, có thể phơi đầu óc của cậu bình thường một tí”
Chu Hoàng Anh không gấp không chậm cầm cà phê lên, nhấp một miếng, lười biếng đổi tư tỈ ¡nh nhìn theo chặt Lâm Ngọc Linh, một bộ dạng sợ rằng cô bị dòng người chen lấn đi mất vậy.


TTA nhún vai, chỉ biết lấy Châu Phi uy hiếp anh ta!
Ôi, đời người khó khăn như vậy.

Chính ngay lúc này, điện thoại của Chu Hoàng Anh reo lên, anh sụp mắt nhìn, vẻ mặt tỏ ra vài phần lạnh lùng.

“Ông nội” Anh bắt máy.

“Cậu trẻ thối cậu chạy đi đâu rồi? Hửm?
Chuyện của quân khu cậu không bận tâm rồi phải không? Đã có người bán đồ tới dưới mắt của cậu rồi, cậu còn có thể ở ngoài sống cuộc sống nhàn rỗi?”
“Mấy chuyện này không thuộc quân khu quản, không có chỉ lệnh của cấp trên, cho dù là cháu cũng không thể điều người đi tham gia truy bắt”
“Cậu còn có lý nữa đấy!”
Sau khi Chu Hoàng Anh đeo tai nghe bluetooth, trên màn hình điện thoại điều chỉnh tới hộp thư, quả nhiên nhìn thấy không ít văn kiện có liên quan quân khu gửi đến, cũng có vài phần là Trịnh Thành Nam, xem ra trong vài ngày anh không có ở đó, người vốn nên nghỉ ngơi cũng không bình yên.

Anh nở nụ cười lạnh lùng nói rằng: “Chuyện nhỏ, qua ngày hôm nay, cháu sẽ về xử lý”
“Khẩu khí khá lớn đấy! Cậu trẻ thối cậu nói với tôi, cô gái Lâm Ngọc Linh đó có thật là bái Tiêu Thành Đạt rồi không?”


Bình luận

Truyện đang đọc