ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Gia Bảo!”
Lâm Ngọc Linh vốn còn có chút nghỉ ngờ, dù sao thì trong ấn tượng của mình, cô luôn cảm thấy người quản lý phòng phát sóng này của mình là con gái, không ngờ… lại là một chàng trai đáng yêu? Cô vừa bị kinh sợ, đồng thời lại không cầm được mà đau lòng thay cậu ta.
Trông thì tuổi của cậu ta cũng không lớn lắm, thuộc phái rất yên vui… nhưng lại phải ngồi trên xe lăn Cũng không biết rốt cuộc cậu ta đã phải trải qua những gì Nhìn thấy Lâm Ngọc Linh, thiếu niên rất vui vẻ, không ngừng vẫy tay về phía cô.

Cô cũng không lạnh lùng mà chạy tới chỗ những binh lính kia, sau khi nói rõ mục đích mà thiếu niên đến đây, thì dẫn cậu ta vào.
“Ha ha, Gia Bảo, tôi là Du Nguyệt!” Cậu ta đưa tay trái ra.

“Chào cậu, tôi là Lâm Ngọc Linh” Cô bắt tay với cậu ta, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Du Nguyệt xấu hổ cười nói: “Cô đừng làm tôi khổ sở, bác sĩ nói chỉ cần tôi kiên trì thêm ba tháng nữa là có thể khôi phục hoàn toàn rồi.

Đến lúc đó tôi có thể chạy, có thể nhảy, cô yên tâm đi”
“Tôi…”
“Không sao thật mài”
Ngược lại phải để cậu ta an ủi cô.
Lâm Ngọc Linh cười gật đầu, đưa cậu ta đến trước mặt TTA.

Ba người cùng đến hiện trường đầu tiên xảy ra vụ án tìm Chu Hoàng Anh “Sao ở đây không có ai thế” Lâm Ngọc Linh nhìn một vòng cũng không thấy ai ngoài Chu Hoàng Anh, cô còn tưởng rằng ở đây sẽ có rất nhiều người đang tìm chứng cứ cơ.
“Để tránh hiềm nghi” Chu Hoàng Anh giải thích: “Anh đã cho người đi kiểm tra, đảm bảo nơi này không có bất kỳ người nào từng giở trò, cũng không có bất kỳ trang bị nghe trộm nào”
Cũng phải thôi.
Thủ đô có canh phòng nghiêm như vậy mà còn có người có thể gây án, vậy thì có đến tám, chín mươi phần trăm là người trong nhà làm.


Nói không chừng… còn có quan hệ với Trịnh Thành Nam, tránh hiềm nghỉ là phương pháp tốt nhất.
Du Nguyệt nhìn khắp bốn phía, xe lăn vẫn đứng yên một chỗ không hề di chuyển, nhưng chỉ khoảng mười giây cậu ta đã nói: “Người tới đây lắp đặt thuốc nổ cao khoảng một mét bảy mươi lăm, cơ thể có chút bệnh trạng, sắc mặt tái nhợt.

Do không đủ lên giá đỡ trên một mét tám nên rất phiền não, sức bật của người đó nhất định rất kém”
“Sao anh lại biết người đó không với tới giá đỡ?”
“Ngã xuống ở hướng mười một giờ” Du Nguyệt nói: “Nếu người đó ngã xuống do bị bom nổ, vậy thì phải ngã xuống ở hướng ngược lại”
“Tuấn Anh, đừng ngắt lời cậu ta” Chu Hoàng Anh ghỉ những thông tin mà Du Nguyệt vừa nói vào sổ rồi nói: “Tiếp tục đi”
TTA ngượng ngùng sờ mũi, mặc dù trước kia anh ta cũng từng tiếp xúc với chuyên gia suy luận tội phạm, nhưng người vừa nhìn một vòng đã có thể nói ra nhiều ý kiến chuẩn xác như Du Nguyệt thì là lần đầu tiên anh ta gặp.

Thế nên anh ta có chút hiếu kỳ thôi mà!
Thấy TTA bị nhắc nhở có chút đáng thương, Du Nguyệt lại đưa tay nắm lấy tay áo của anh ta: “Trên người anh có mùi kem bảo vệ da mà các cô gái thường dùng, dây chuyền trên cổ vừa vặn rủ đến túi trước ngực, hẳn là trong túi có một cái bùa hộ mệnh có thể ngăn cản đạn đúng không? Thế nhưng, cô ấy lại không phải bạn gái của anh, nên tất nhiên cô ấy sẽ mua bùa hộ mệnh cho anh.

Nếu hai người đã kết giao, nhất định cô ấy sẽ kéo anh đi mua nhãn hoặc vòng tay gì đó.


Chút nữa tôi có thể dựa vào cảm giác để đoán ra cô ấy là ai, sau đó sẽ tìm kiếm ý tưởng cho anh.
TTA ngây người.
Chuyên gia suy luận tội phạm mà còn nhìn ra được những thứ này sao? Vậy thì những người trong quân khu là phế vật hết hả?
Không, những chuyên gia suy luận tội phạm trong quân khu là những chuyên gia suy luận bình thường, còn người trước mặt này là quái vật gì thế?
“Cậu có hứng thú gia nhập quân đội không?” Lòng yêu người tài của Chu Hoàng Anh bỗng tràn lan ra.
*Có gì cứ gọi tôi, tôi sẽ đến ngay, bình thường tôi vẫn thích làm quản lý phòng phát sóng cho Gia Bảo hơn” Du Nguyệt cười tủm tỉm đáp.
“Nhưng một khi đài phát thanh kết thúc phát sóng, tôi sẽ không còn lý do để phát trực tiếp nữa”
Lâm Ngọc Linh có chút tiếc nuối, cũng có chút sầu não.
Dù sao những fan hâm mộ kia thật sự rất đáng yêu.
Du Nguyệt nghe cô nói xong, đầu tiên là ngẩn người, sau đó nhìn về phía Chu Hoàng Anh: “Vậy thì được, tôi đồng ý gia nhập quân khu, có điều thân phận của tôi rất nhạy cảm, không việc gì chứ?”


Bình luận

Truyện đang đọc