ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Người dẫn đầu kia chỉ chậm hơn Lâm Ngọc Linh một bước đã đứng thấp hơn cô một bậc, anh ta vẫn như trước đó vô cùng đau khổ và tiếc nuối nhưng cũng vô cùng khâm phục Lâm Ngọc Linh: “Phụ nữ nhưng cũng không kém gì đàn ông, cô thật sự rất tuyệt!”
“Cảm ơn, anh cũng rất giỏi” Lâm Ngọc.

Linh khiêm tốn cười đáp lại Người chủ trì cuộc thi bước tới đeo vòng hoa cho cô và trao cho cô một chiếc cúp tượng trưng cho vinh quang.

Chiếc cúp được làm bằng vàng ròng, ở giữa là một ngôi sao lớn năm cánh, chỉ khi cầm nó, Lâm Ngọc Linh mới nhận ra niềm tự hào từ trái tìm lan ra đến toàn thân thể.


Loại cảm giác này là thứ mà cô mong mỏi muốn mở ra trong sâu thẳm chiếc hộp nhỏ đã bụi bặm trong lòng cô bấy lâu nay!
Cô không thể không nhìn Chu Hoàng Anh, và thấy anh cũng đang nhìn mình, Lâm Ngọc Linh chỉ lặng lẽ nhìn anh nở một nụ cười rạng rỡ.

Điều hoàn hảo nhất chính là vào giờ phút này có người mà mình yêu thương nhất bên cạnh chia sẻ.

Tiếp đến là trận đấu dành cho học viên cấp thấp nhất, ông cụ Thanh không muốn xem nữa, ông ấy cũng nhắn nhủ với Võ Nguyên Khang một tiếng rồi lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi.

Lâm Ngọc Linh nhanh chóng theo đuổi kịp ông ấy ra đến ga ra xe.

Không có ai ở đây nên Lâm Ngọc Linh cũng không kiêng dè kêu lên: “Ông cụ Thanh, xin ông chờ một chút!”
Nghe vậy, ông cụ Thanh quay đầu lại, sắc mặt hơi ngưng tụ, tràn đầy uy nghiêm: “Có chuyện gì?”
Lâm Ngọc Linh lắc lắc chiếc cúp đang cầm trên tay một chút, bình tĩnh nói: “Cháu thẳng rồi, cháu đã chứng minh được bản thân như đã nói với ông rồi”
Ánh mắt ông cụ Thanh cực kỳ khó hiểu nhìn chằm chằm vào chiếc cúp của cô, một lát sau mới lạnh lùng mở miệng: “Vậy thì sao?

Cô cho rằng như vậy thì tôi sẽ nhận cô làm cháu dâu của tôi sao? Cô nghĩ cổng nhà họ Chu của chúng tôi dễ dàng tiến vào như thế sao?”
“Cho đến bây giờ cháu chưa một lần nào có ý nghĩ quá như vậy” Lâm Ngọc Linh lắc đầu thái độ nghiêm túc nói: “Cháu biết bây giờ cháu vẫn chưa đủ tư cách, sau này cháu vẫn sẽ tiếp tục dùng hành động của mình để chứng minh cho ông thấy, cho đến khi nào ông chấp nhận cháu mới thôi!”
Nghe lời cô nói, ông cụ Thanh ngược lại còn trầm mặt hơn so với bình thường.

Cô gái này thực sự có một chút ngoài dự liệu của ông ấy, thậm chí bây giờ ông ấy còn cảm thấy được bản thân ông ấy có chút kỳ lạ, ông ấy bất tri bất giác lại có cảm giác hứng thú muốn xác thực mọi chuyện về Lâm Ngọc Linh.

“Cô đến gặp tôi chỉ để nói về chuyện này?”
Ông cụ Thanh hỏi Lâm Ngọc Linh cân nhắc một số từ ngữ rồi nó rõ: “Cháu hy vọng ông có thể buông tha cho Hoàng Anh”
“Cô đang nói cái gì vậy! Có chuyện gì mà tôi không buông tha cho nó sao, Chu Hoàng.

Anh là cháu của tôi.

Chẳng lẽ tôi còn hại nó sao?” Cây ba-toong trong tay Ông cụ Thanh chọc mạnh xuống đất, vẻ mặt đầy tức giận.


Cô đã sớm đoán trước được l ng ấy sẽ phản ứng mạnh như vậy, nhưng Lâm Ngọc Linh ngược lại hoàn toàn bình tĩnh, cô nói: “Nhưng về mặt suy nghĩ, ông đã thực sự buông tha cho anh ấy chưa? Ông sẽ luôn tự mình đưa ra quyết định thay cho Chu Hoàng Anh, đưa đến bên anh ấy người phụ nữ mà ông cho rằng là phù hợp với anh ấy, ông căn bản mặc kệ anh ấy có thích hay không, ông có bao giờ nghĩ đến việc liệu rằng Chu Hoàng Anh có hạnh phúc không?”
Cô là người thân thiết nhất với Chu Hoàng Anh, cho nên cô có thể nhìn thấy rõ nỗi buồn rầu của Chu Hoàng Anh.

Nếu phải cân nhắc giữa cô và ông cụ Thanh, anh nhất định sẽ mệt chết.

“Cô đang tính toán cái gì vậy! Cô dựa vào cái gì mà ở đây dạy dỗ tôi!” Ông cụ Thanh không hề hiểu Lâm Ngọc Linh một chút nào, mối quan hệ vừa mới dịu đi một chút lại tiếp tục đối đầu gay gắt: “Cô nghĩ rằng bản thân thẳng được một trận đấu thì có thể vênh váo sao? Nếu không có Chu Hoàng Anh đứng sau lưng chăm sóc đặc biệt cho cô thì cô nghĩ cô có thể kiên trì đến bây giờ sao?”
Bản thân ông ấy hoài nghi Chu Hoàng Anh đã đi cửa sau…
Sự xúc phạm này đối với Lâm Ngọc Linh là một đả kích rất lớn!
Sắc mặt của cô ngay lập tức thay đổi lớn, hô hấp cũng đồn dập hơn, cô còn chưa kịp biện minh cho bản thân thì đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên: “Tôi có thể chứng minh cho Lâm Ngọc Minh, cô ấy không dựa vào Chu Hoàng Anh dù chỉ là một lần!
Ông cụ Thanh nhìn sang phía phát ra giọng nói, có phần hơi kinh ngạc nói: “Vũ Hồng Hoàng? Sao cô lại xuất hiện ở đây?”


Bình luận

Truyện đang đọc