ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Chu Hoàng Anh nhếch mày: “Chu phu nhân, chiêu giải quyết tận gốc này không tồi”
“Đây không phải là giải quyết tận gốc, là hoạt động bí mật.

” Lâm Ngọc Linh vung bàn tay nhỏ, ăn mất con cờ của các khu chiến khác thuộc về Chu Hoàng Anh: “Em không có bất cứ hứng thú nào với viền của anh, tổng cộng chỉ vài giao điểm cờ mà thôi”
Nhìn cô đắc ý, phương án vốn dĩ luấn quẩn ra trong đầu của người đàn ông cũng không có xuống, mà là mặc cho cô ăn hết một khoản cờ lớn của mình cũng làm thinh.

Cho tới sau đó cô lại một lần dã tâm đầy rẫy muốn tiến lên công thành đoạt đất, anh mới nghiêm túc bố trí phòng vệ.

Kỹ năng cờ của Chu Hoàng Anh lúc tốt lúc xấu, Lâm Ngọc Linh rất nhanh thì hiểu ra anh thế này là đang nhường bước: “Này, anh xem thường em đấy à?”
“Không có”
“Thế tại sao nhường em?”

“Không nhường thì anh cũng thẳng không được.


Lâm Ngọc Linh trề môi, đứng dậy rời khỏi không để tâm đến anh.

Chu Hoàng Anh hết cách: “Tuấn Anh, dẹp cờ đi, ăn cơm”
“Được Người đàn ông dặn dò xong, bước nhanh đuổi theo người phụ nữ nhỏ bé tức giận bỏ đi, nắm lấy cánh tay của cô, kéo cô một cái nghiêng người trốn vào trong một bên tường, năm ngón tay của anh mở rộng, đè trên tường bên cạnh khuôn mặt của cô, một tay khác ôm lấy vòng eo thon thả của cô, trong ánh nhìn có nhiệt độ nóng bỏng.

Nhịp tim của Lâm Ngọc Linh dần dần tăng nhanh, nhìn người trước mắt nuốt miếng nước bọt: “Đây là đang ở trong đại sảnh đấy, đừng làm bừa”
“Anh không có nhường em, là tìm không được cách tốt hơn, nên là cam chịu thôi” Anh nói rằng.

“Nói bậy, rõ ràng lúc đối phó với TTA giỏi thế kia, anh chính là sợ em đánh không lại anh sẽ khóc lóc nên là nhường em đúng không?” Cô hứ hứ lẩm bẩm thổi phòng quai hàm, sau đó lại đột nhiên mỉm cười: “Được rồi, biết anh cưng em nhất rồi”
“Cục cưng này.

” Anh buông cô ra ngón tay dài cào qua mũi của cô.

Lâm Ngọc Linh lè lưỡi, dùng môi chạm một cái trên mu bàn tay của anh, vốn dĩ, cô là muốn căn anh cơ, nhưng mà, không có nỡ cắn xuống, vết thương trên người của anh nhiều thế kia, cô không muốn lại thêm một đường do cô mà ra nữa đâu.

Hậu quả làm như vậy chính là…bị người đàn ông mặc kệ hết tất cả hai tay chống hai bên của cô áp sát vào tường, hôn tới nỗi mặt đỏ tía tai hơi thở loạn xạ quần áo không ngay ngắn đi ra khỏi nơi tối tăm.

Thoáng chốc.

Cô cảm thấy toàn bộ ánh nhìn, đều đọng lại ở trên người mình.


Xấu hổ chết đi được!
Lâm Ngọc Linh lại một lần câm lấy cái bánh bao và sữa, thì chạy tới trong căn phòng nhỏ thuộc của cô xem thần kỳ Lục phu nhân.

Sau khi Chu Hoàng Anh dặn dò người giúp việc đưa một ít trái cây lên, thì cũng không làm phiền cô nữa, cô gái này gần đây cũng sắp bận rộn hơn cả anh rồi, mấu chốt là còn không biết cô bận rộn cái gì mỗi ngày.

Trong căn phòng nhỏ.

Một mình Lâm Ngọc Linh “chẹp chẹp chẹp chẹp.

.

” ăn đồ, đôi mắt to tròn đen láy nhìn màn hình phát sáng, cả người được một tấm chăn mền trùm lại kín đáo, chỉ còn lại một khuôn mặt lộ ở phía ngoài.

Máy lạnh ở sau lưng của cô thổi xào xạc.

Máy lạnh cứ thổi ấy, xác đồ ăn cứ rớt đấy, rớt tới khắp sàn đều là xác vụn.

Sau khi Lâm Ngọc Linh xem xong video, không thể không quét nhà một lần, sau đó lại trốn vào trong chăn mền.

“Tích tích tích…”
Tin nhắn riêng?
Cô mở ra.

“Gia bảo ơi, xin lỗi đã làm phiền rồi, tôi là bên tổ quay màn hình của Lục phu nhân, không biết cô có thời gian hợp tác với chúng tôi không?”

Hả?
Lục phu nhân tìm cô hợp tác?
Chờ chút.

Hạnh phúc này có phải đến có chút đột nhiên rồi đấy không? Lâm Ngọc Linh không ngừng chớp mắt, cả người thân thờ nhìn chăm chăm tin nhắn riêng, sau đó lại bấm ảnh đại diện của người gửi tin nhắn riêng này, lại.

.

lại thật sự là bản thân tổ quay màn hình!
“Được, là hạng mục gì?” Cô kiềm nén lại sự kích động trong lòng.

“Là thế này, kỳ này Lục phu nhân đọc trò chơi cũ xưa, muốn tìm cô để làm lòng tiếng, khoảng chừng năm sáu trăm chữ vậy, thù lao gì đó đều dễ thương lượng, cô đồng ý không?”
“Không vấn đề!” Lâm Ngọc Linh sảng khoái trả lời.

“Được, 17.

.

” Đối phương nhản ra một dòng chữ số: “Đây là tài khoản ứng dụng xã giao của phu nhân”


Bình luận

Truyện đang đọc