“Được rồi, nếu anh thích, em sẽ hái cả sao.
trên trời cho anh”’ Những người bên dưới cười rộ lên.
Quý Nghiêm nheo mắt nhìn về sân khấu, nói: “Chu Hoàng Anh xem ra thực sự yêu người phụ nữ này.
Anh ta là người đàn ông đầu tiên trên đấy Hà Nội này dám công khai đặt vợ lên trên tất cả”
“Hà Nội này có ý nghĩa gì với anh ta chứ? Em thực sự tin rằng anh ta sẽ mất tất cả sau khi rời khỏi quân khu hay sao? Em trai ngốc của anh, rõ ràng thế giới của Chu Hoàng Anh còn rộng lớn hơn nữa, chính quân khu đã hạn chế năng lực của anh ta trong những năm qua” Quý Ngôn duỗi tay, võ nhẹ vào vai em trai.
“Vậy ư?”
“Ở Hà Nội có Chu Hoàng Anh, trong Hồ Chí Minh có Mạc Vinh Thành.
Hai người này không giống với những người trong các gia đình quý tộc như chúng ta, giới hạn của họ không chỉ quanh quẩn trong gia tộc đâu.
Quý Ngôn vừa giảng giải vừa gãi gãi mũi: “Có buồn cười không chứ? Chúng ta đã phải đổ máu vì vị trí này, vậy mà anh ta dễ dàng có được, lại không hề coi trọng.
Nói rằng anh ta không có một vị trí khác lớn hơn đang đợi, anh không tin.
Lại nói anh ta vì một người phụ nữ mà từ bỏ, anh càng.
không tin.
Chỉ là, anh ấy đã nắm chắc được mọi thứ rồi mà thôi Quý Nghiêm lặng lẽ gật đầu.
Đổi với những người như Chu Hoàng Anh, cái gọi là vì một người phụ nữ mà xuất ngũ về hưu, đương nhiên không thể tồn tại.
E là, lý do đằng sau chuyện này là điều mà anh và những người khác không thể nào đoán ra được.
Sau khi hai người trên sân khấu trao nhắn cho nhau, đám cưới kết thúc và tiệc buffet lập tức bắt đầu.
Chu Hoàng Anh và Lâm Ngọc Linh được bao quanh bởi rất nhiều những thành viên trong các gia đình giàu có.
TTA và Hà Thanh Nhàn đi bên cạnh họ, dường như không thể cầm xuể những phong bì đỏ đang tới tấp được đưa tới.
Hai anh em nhà họ Quý sau khi tặng quà liền rời đi, không ở lại trò chuyện thêm.
Lúc này, tốt nhất bọn họ không nên để người khác nghỉ ngờ dò xét.
Tuy rằng đa phần đều không hẳn quan †âm đến vị trí thủ trưởng, nhưng ít nhiều cũng sẽ có người để ý tới, không phải sao?
Phía ngoài đám đông, An Mạch đã chụp lại cảnh tượng náo nhiệt này, đăng lên facebook.
“Tuyệt vời! Thần tượng, anh đã sắp trở thành phóng viên giải trí rồi “Wow, Gia Bảo đã kết hôn rồi ư? Đẹp quá.
Thật sự ngưỡng mộ.
Mlem mlem.”
“Nữ thần của chúng ta kết hôn với một người thật đẹp trai, thực sự không thể địch nổi rồi.
Nóng lòng chờ cô ấy online quá”
“Mấy người có thế chọn cách tự sát trước mặt nữ thần, có thể sẽ khiến cô ấy không thể quên được”
“Một like cho người anh em não tàn bên trên, nhanh chóng lập nhóm th An Mạch mim cười khi đọc những bình luận này.
Đột nhiên, có một bình luận khá đặc biệt được gửi tới: “Gia Bảo thực sự siêu đẹp, bên ngoài còn đẹp hơn trên ảnh nữa”
Thịnh Lan?
Thịnh Lan cũng có mặt sao?
An Mạch lập tức ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Cô vừa mới xem bài của anh, vì vậy nhất định lúc này vẫn còn đang cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại.
Ánh mắt An Mạch không ngừng đảo từ khu vực này sang khu vực khác, cuối cùng phát hiện một cô gái cúi đầu nhìn vào di động.
Cô mặc một chiếc áo len dày, đầu đội mũ, thậm chí còn đeo cả kính đen.
Anh lập tức đi về hướng cô.
Có điều, ngay trước khi anh kịp tới gần, cô dường như nghe thấy tiếng gọi, liền ngẩng đầu nhìn về một hướng khác, vui vẻ vẫy tay.
Sau đó, một người đàn ông ăn mặc lịch sự xuất hiện bên cạnh cô, trên tay còn bưng một đĩa đầy bang ngọt tráng miệng.
Cô vui vẻ lấy một miếng bánh bỏ vào miệng, tựa hồ như bị nghẹn nhưng người đàn ông bên cạnh đã dịu dàng đưa cô một chai nước suối.
Nụ cười trên môi An Mạch dường như nhạt dần.
Anh nhìn cặp đôi thân mật với nhau, quay lưng bước đi.
“Dã Long, cảm ơn anh”
“Nếu không nhờ cô, tôi cũng không có cơ hội tới được đây hôm nay.
Gặp gỡ nhiều người như vậy, sau này mọi việc cũng sẽ dễ dàng hơn”
“Thật sao? Chúc mừng anh” Thịnh Lan cười ngây ngô.
“Nếu… Ý tôi là nếu, Thịnh Lan, nếu tôi đi Canada, bốn năm nữa mới trở lại, cô có muốn ở bên cạnh tôi không?”
Thịnh Lan sửng sốt.
Canada ư? Dã Long Thiên Linh muốn xuất ngoại sao?
Nếu thực sự thích một ai đó, khi nghe thấy những lời này, không phải là nên cảm thấy buồn hay sao? Vậy mà trong lòng Thịnh Lan dường như inh Lan nói.
Nếu người sắp rời đi là Quan Thịnh, bốn năm không gặp, liệu cô có buồn không?
‘Vừa mới thoáng nghĩ tới, cô đã cảm thấy đau đến nghẹt thở.
Thịnh Lan mỉm cười, khẽ lắc đầu: “Dã Long, xin lỗi anh”