ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Lê Thúy hoảng sợ thét chói tai: “Lâm Ngọc Linh! Cô… Cô bị thương!”
Đau đớn truyền khắp tay chân cô, dường như muốn xé rách cô ra.

Tạo ra được một chỗ trống để chạy trốn, Lâm Ngọc Linh chỉ có thể bưng kín vết thương, không chậm trễ thời gian kéo Lê Thúy liền chạy ra khỏi kho hàng!
Nhưng động tĩnh bọn họ gây ra làm náo loạn cả quán bar, bảo vệ nhanh chóng ngăn trở mọi đường đi, trừ khi mọc ra cánh thật dài, nếu không vô luận có chạy thế nào cũng đừng nghĩ chạy ra khỏi nơi này!
Lâm Ngọc Linh cũng biết rất rõ ràng cái vấn đề này, kéo Lê Thúy trốn đông trốn tây cuối cùng đây cũng không phải là cách giải quyết tốt, rất nhanh, Lê Thúy dần cạn kiệt thể lực, cí chống hai đầu gối, thở gấp hô, “Lâm Ngọc Linh tôi không được, thật chạy hết nổi rồi, cô đã bị thương không nên làm chuyện ngu ngốc, mau đem quần áo đổi trở lại cho tôi, chính cô tìm một cơ hội chạy đi địt, “Như vậy sao được!” Trong lòng Lâm Ngọc Linh nóng nảy giống như con kiến trên chảo nóng vậy, cô không thể làm gì khác hơn là nói: “Cố chống đỡ một chút, chúng ta tìm một căn phòng trốn trước rồi nghĩ một chút biện pháp, có thể kéo dài một chút thì một chút!”

Nghe Lâm Ngọc Linh nói vậy, Lê Thúy chỉ có thể cắn răng răng đi theo!
Tùy tiện tìm một căn phòng, Lâm Ngọc Linh vừa mới chuẩn bị đưa tay đẩy ra, lại không nghĩ rằng cửa phòng được mở ra từ bên trong, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt cô ấy!
“Tạ Miên?”
Lâm Ngọc Linh khiếp sợ nhìn cô gái trước mặt.

Tạ Miên thấy Ngọc Linh cũng cảm thấy “Lâm Ngọc Linh? Tôi không tưởng được: nghe phía bên ngoài có động tĩnh, vàng ra cửa nhìn tình huống một chút, làm sao cô lại ở chỗ này?”
“Những chuyện này chút nữa tội sẽ giải thích với cô.

” Mắt thấy những người vệ sĩ kia sắp đuổi kịp tới, đến đường cùng, Lâm Ngọc Linh chỉ có thể đem tất cả hy vọng đều rơi vào trên người Tạ Miên: “Cầu xin cô giúp một chuyện, chúng tôi đang bị người đuổi giết, cô có thể che chở giúp chúng tôi một chút hay không?”
Nghe lời cô nói, lông mi Tạ Miên rung động, ánh mắt chạm đến đến vết thương trên cánh tay Lâm Ngọc Linh, lại giật mình hồi lâu không lên tiếng!
Bọn vệ sĩ đã chạy tới gần đây, không còn thời gian chậm trễ nữa, trong mắt Lâm Ngọc Linh, gợi lên vẻ tự giễu, làm sao cô lại ngu xuẩn đến mức đem hy vọng đặt ở trên người Tạ Miên chứ ?
“Được rồi, chúng tôi đi chỗ khác tránh, quấy rầy.


.


Lâm Ngọc Linh vừa mới chuẩn bị rời đi, Tạ Miên lại đột nhiên bắt được cánh tay cô, trịnh trọng mở miệng nói: “Đi nơi nào các cô cũng chỉ có một con đường chết, trước đi vào cùng tôi đi!”
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Ngọc Linh cùng Lê Thúy đồng thời lộ ra vẻ vui mừng, Tạ Miên giấu hai người bọn họ ở phía sau ghế sô pha trong phòng.

Hôm nay cô ấy tổ chức tụ họp, đơn giản cùng bạn bè nói mấy câu, mọi người đều đồng ý hỗ trợ.

Ngay sau đó, bên ngoài liền vai tiếng đập cửa, Tạ Miên mở cửa, vệ bên ngoài giọng coi như cung kính nói: “Tạ tiểu thư, quấy rầy nhã hứng của ngài cùng các.

bạn, hôm nay lão đại chúng ta gặp phải nhà báo lén trà trộn vào đây, cho nên bây giờ để cho chúng ta ở mỗi phòng tìm một chút!”
“Lão đại các ngươi là ai?” Tạ Miên hỏi.


“Là tôi!”
Chỉ nhìn thấy ở bên trong đại sảnh một người đàn ông đầu trọc, được vây quanh bởi một đám vệ sĩ trận thế thật lớn đang đi tới gần Tạ Miên.

Tạ Miên lại không có chút nào sợ hãi, cô ấy nhận ra được: “Phát ca?”
Phát ca sang sãng ngửa đầu cười lớn: “Ai, đây không phải là đại danh đỉnh đỉnh phu nhân tương lai của thủ trưởng sao!”
“Không nên nói bậy bạ!” Tạ Miên sắc mặt trắng nhợt.

“Trước kia Tạ tiểu thư thích nhất được lên người khác gọi như vậy, làm sao? Nhìn bộ dáng này không phải là cùng thủ trưởng náo loạn đến không vui rồi chứ?” Phát ca tò mò thò đầu hỏi thăm “Cái này không phải chuyện mà ông có thể quản!” Tạ Miên lạnh lùng dò xét lão ta, cô ấy khoanh tay trước ngực, tư thái cao nhã: “Phát ca, bỏ đi cái thân phận phu nhân thủ trưởng, tôi dầu gì cũng là thiên kim Tạ gia, người của ông đột nhiên xuất hiện làm mất hứng thú chơi đùa của tôi với bạn bè, ông nói phải làm gì đây?”


Bình luận

Truyện đang đọc