Tạ Miên và đám người Hoàng Hy đều nhịn không được thò đầu về hướng Lâm Ngọc Linh.
Nói không tò mò là giả, bọn họ cũng rất muốn biết sau khi mở hộp quà ra thì bên trong sẽ có gì.
Hoặc là nói bọn họ càng muốn biết quà của Lâm Ngọc Linh có đắt hơn quà của Tạ Miên hay không?
Trước ánh mắt tất cả mọi người, cuối cùng Lâm Ngọc Linh cũng mở hộp ra, một sợi dây chuyền thủy tỉnh màu xanh lam hiện lên trước mắt tất cả mọi người, là hình giọt nước, xung quanh còn khảm một số kim cương, dưới ánh đèn điện càng phát ra ánh sáng chói mắt.
Trình độ xinh đẹp của chiếc dây chuyền này đã hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của Lâm Ngọc Linh.
Trong đám người ở đây có người biết hàng vội vàng thốt lên: “Đây là tác phẩm của nhà thiết kế C ở Mỹ? Đây là tác phẩm bà ấy tâm đắc và thích nhất, nhận được không ít bình luận tốt từ người xem, nhưng vào đoạn thời gian trước, chiếc dây chuyền này đã bị một người giàu giấu tên dùng mười bảy ngàn năm trăm tỷ đấu giá mua đi!”
Đám người Hoàng Hy đều khiếp sợ.
Cái gì?
Kim cương quý giá như vậy tặng cho Tạ Miên bọn họ sẽ thấy là điều đương nhiên, nhưng đổi thành Lâm Ngọc Linh, thì bọn họ lại cảm thấy cực kỳ kỳ quái ‘Sắc mặt Tạ Miên lúc này đã không thể dùng từ khó xem để hình dung nữa, cô ta có kiến thức sâu rộng đương nhiên có thể nhìn ra được chiếc dây chuyền này không tầm thường.
Nhưng với thân phận của Lâm Ngọc Linh, ai sẽ tặng cho cô thứ này chứ?
Trong đầu Tạ Miên đột nhiên lập tức nhảy ra một cái tên, Chu Hoàng Anh!
Không sai, cũng chỉ có thể là anh.
Lễ nào tấm hình kia không gây ra bất cứ ảnh hưởng gì tới tình cảm giữa bọn họ sao?
Điều…điều này sao có thể!
Ngay lúc Lâm Ngọc Linh cũng đang nghỉ ngờ thì thấy bên dưới dây chuyền có một tấm thiệp.
Cô mở thiệp ra xem, nét bứt cứng rần rõ ràng, bên trên viết: Thi đấu cố lên.
Anh.
Anh?
Chu Hoàng Anh!
Từ sau khi tham gia trận đấu, dường như mỗi ngày Lâm Ngọc Linh đều vùi đầu vào luyện tập nên cô không đi hề gặp mặt Chu Hoàng Anh.
Bên phía anh chắc cũng rất bận nên cũng không liên lạc với cô, vốn tưởng rằng sẽ không nhận được bất kỳ chúc phúc gì, không ngờ anh lại cho mình một bất ngờ lớn như vậy.
Trong lòng ấm áp, khóe môi Lâm Ngọc Linh hơi nhếch lên, vẻ hạnh phúc xẹt qua trong mất cô.
Lâm Ngọc Linh rất vui, nhưng đám Tạ Miên bên kia thì chưa chắc.
Bởi vì một sợi dây chuyền này của Lâm Ngọc Linh đã có thể đánh bại hết tất cả quà của Tạ Miên, vậy nên chẳng còn ai dám nói lời gì phản bác nữa.
Chỉ là Hoàng Hy nhìn chăm chăm vào chiếc dây chuyền kia của Lâm Ngọc Linh, sự ghen ghét đố kị trong mắt dường như sắp nhấn chìm bản thân cô ta.
Chết tiệt! Dựa vào đâu một đứa bình thường lại có thể nhận được món quà quý giá như vậy, cô ta có thân phận và tướng mạo đều không kém, sao lại không so được với Lâm Ngọc Linh chứt “Cốp!
Tạ Miên đứng mạnh dậy khỏi ghế, đem cái bánh màu hồng trên tay vứt lên bàn, thật ra không dùng nhiều sức lắm, nhưng với tình huống hiện tại, bất cứ ai đều có thể nhận ra cô ta không đúng lắm.
“Tôi muốn ra ngoài luyện tập một lát, lát nữa là đến lượt chúng ta lên sân khấu rồi” Tạ Miên khàn giọng nói, cô ta nâng mắt liếc Lâm Ngọc Linh một cái, vẻ cao ngạo vẫn luôn dập dờn trong mắt: “Nhận được quà gì cũng chỉ là đại diện cho sự ủng hộ của mọi người mà thôi, cái vày không nói lên được điều gì, quan trọng nhất là thực lực khi lên sân khấu so tài, người thua rồi đừng thì cũng đừng có vì đánh cược mà khóc nhè đấy!”
Lời này của cô ta nói không có bất kỳ kế hở nào, còn thuận tiện nhắc Lâm Ngọc Linh chuyện đánh cược.
Nói xong Tạ Miên liền rời khỏi phòng luyện tập, đám người Hoàng Hy cũng đi theo cô ta Căn phòng lúc nãy vốn còn ồn ào náo nhiệt chớp mắt liền trở thành cảnh tượng một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng, hai tay Lâm Ngọc Linh chống lên bàn trang điểm, thân thể run rẩy thật mạnh.
Lời vừa rồi của Tạ Miên khiến cho tâm trạng không dễ gì mới thả lỏng được của cô lại một lần trước bị treo lên cao.
Nếu cô thua, thì đó không phải chỉ là một chuyện nhỏ, mà đó là hôn nhân giữa cô và Chu Hoàng Anh.
Ngay lúc đang trầm ngâm, đột nhiên cửa phòng tập luyện lại bị đẩy ra, Lâm Ngọc Linh tưởng rãng đám người Tạ Miên để quên đồ nên quay lại, cô nâng mắt nhìn qua, vậy mà không ngờ lại để cho cô thấy một người đàn ông dù thế nào cô cũng không đoán ra được!