ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Mặc dù tay nghề của Thịnh Lan không tốt lắm, cô ấy đã tự nấu đồ ăn trong nhiều năm mà nó vẫn không quá ngon.

Thịnh Lan quyết định chỉ nấu một món cháo đơn giản.

Sau khi cháo được nấu với tốc độ nhanh nhất trong nồi áp suất, Thịnh Lan thổi bằng miệng và mang nó về phía sofa.
Tới bên cạnh An Mạch, cháo vừa lúc đã nguội nên cho hắn ăn là vừa.
Thịnh Lan cúi nửa người xuống, đưa bát và thìa lên chóp mũi: “Cậu chủ, tỉnh lại đi, ăn chút cháo sẽ thoải mái hơn”

Uống thuốc xong, người đàn ông nửa mơ nửa tỉnh mở mắt ra, thấy mũi cô ấy hơi đỏ lên vì lạnh, đôi tay nhỏ bé cầm bát cũng nóng tới mức đỏ lên.
Hắn nhíu mày, sau đó dùng chút sức lực cầm lấy cái bát trong tay cô ấy, tự mình ăn cháo.
Bát cháo này có vị rất ngon, gạo có mùi thơm, không quá đặc, cũng sánh như bột.
“Anh ổn chứ?”
“ An Mạch uống xong đưa bát cho Thịnh Lan: “Ăn ngon đấy, bên ngoài đã tạnh mưa chưa?
“Chưa, chỉ là nhỏ hơn một chút thôi, anh …định đi à?
“Đúng vậy”
“Đừng đi, nếu đau bụng lần nữa thì phải làm sao?”
An Mạch liếc cô ấy một cái, từ trong ví lấy ra một ít tiền giấy màu đỏ, không nói lời nào liền đặt ở trên bàn cà phê: “Tối nay thực xin lỗi cô.”
*… Tôi không muốn tiền của anh” Thịnh Lan xổm trên mặt đất, không muốn đứng lên: “Tôi làm chuyện này không phải vì tiền, tại sao anh lại cho tôi tiền? Tại sao lại xem thường tôi?
Tôi rất lo lắng cho anh chứ không phải muốn vòi tiền của anh”
“Không đủ ư?”
An Mạch hiểu lầm ý cô ấy mất rồi “Anh, tránh ra!” Thịnh Lan tức giận đẩy hãn ra, nước mắt lưng tròng.
“Tôi đã làm sai cái gÌ? An Mạch cau mày: “Thuốc tới đúng lúc, cháo lại ngon.


Sao tôi không trả tiền được chứ?
Điều này…..
Thịnh Lan sẽ trả lời hắn như thế nào? Còn có thể nói cho hẳn biết là cô tưởng hẳn trả tiền vì khi nấy đã động chạm tới cơ thể mình ư? Cô ấy ngây ngốc nhìn người đàn ông vô cảm và nghiêm túc trước mặt: “Anh ngốc thật hay giả bộ vậy?”
“Ý cô là gi?”
“Anh không nghĩ điều này rất xúc phạm sao?”
“Tại sao? Cô chăm sóc tôi rồi tôi trả tiền cho.
cô.

Không phải là chính đáng sao? Yêu cầu tôi phải lịch sự đến thế nào nữa?”
“Anh có phải là người Việt Nam không? Đó là một ân huệ! Làm sao có thể đo đếm được bắng tiền”
Lời của Thịnh Lan vừa nói ra dường như làm cho An Mạch có chút khó tiêu Thật lâu sau hắn mới hiểu được ý của cô ấy liền nhanh chóng cầm lại tiền: “Xin lỗi, trước đây tôi không có bạn bè”
Thịnh Lan thở dài, vươn tay nắm lấy ống tay áo của hẳn: ‘Ở lại đi”
Tuy rằng cô ấy muốn hắn nhanh chóng rời đi để không khí không còn xấu hổ như bây giờ nhưng hiện tại cô ấy thật sự rất lo lắng cho hẳn.
An Mạch kinh ngạc nhìn bàn tay nhỏ bé đang kéo †ay áo của mình, tâm tình rối loạn một hồi, cuối cùng cứng ngắc gật đầu.
Hắn ngồi xuống ghế sofa.

Sau khi hai người xem TV cạnh nhau một lúc, Thịnh Lan ngáp một cái: “Anh về phòng ngủ đi Tôi ngủ đây”
“Không cần đâu.”
“Tôi muốn đi ngủ.”
“Đi ngủ đi”
“Nhưng cậu chủ, anh đang bị bệnh mà”
“Ngủ chung thì sao?” An Mạch liếc cô một cái Thịnh Lan nuốt nước miếng, nghiến răng nghiến lợi tắt TV rồi lôi hãn vào phòng ngủ, sau đó đẩy hẳn lên giường khóa cửa lại.

Một tập hợp các thao tác diễn ra suôn sẻ và trơn tru đến nỗi An Mạch không có bất kỳ cơ hội phản ứng nào.
An Mạch dụi dụi đầu dựa vào sau giường, ánh mắt lại sâu hơn một chút, đem gối đặt ở dưới đầu rồi nhìn vào mắt Thịnh Lan: “Cô đây là đang dẫn sói vào phòng đấy, Thịnh Lan.”
“Ô, vậy ư?”
Hắn đương nhiên sẽ không để một người phụ nữ đã chăm sóc cho hẳn lúc ốm đau lại phải tiếp tục rơi nước mắt.


Bình luận

Truyện đang đọc