ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Cô gái nghe được những lời như vậy liền sững người trong chốc lát.

Đầu ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, có chút không biết phải làm sao.
Bề ngoài cô nhỏ nhắn trong sáng, quần áo trên người mang theo hơi thở đứa trẻ mùa xuân, trông càng non nớt.

Hiện tại đối mặt với những lời ác ý chua ngoa như có như không kia, cô không biết phải phản bác như thế nào, chỉ đành lựa chọn im lặng “Nói xong một câu liền bỏ chạy, cái tính tình kiểu gì thế này? Quên đi, hiện tại người †a có cậu chủ hậu thuẫn ở phía sau, làm gì sợ phật lòng ai nữa”
“Đừng nhiều lời.”
Cô gái chuẩn bị đóng lại khung trò chuyện, chợt nhìn thấy ba chữ, đôi mắt lấp lánh sáng bừng cả lên.
Quan Duyệt! Đối phương thật sự vì cô mà lên tiếng ngay trong nhóm người hâm mộ.
“Anh sẽ đến ngay, Thịnh Lan”
“Cậu chủ, anh thật sự muốn đi gặp Đồ đáng yêu sao?”
Một người hâm mộ trước đó vốn vẫn không hề lên tiếng, hiện tại lại nói chuyện, trong giọng nói còn mang theo ít nhiều chất vấn.


Chỉ trong nháy mắt, mọi người vốn đang ồn ào huyên náo chợt yên tĩnh hẳn lại.
Áng chừng ba mươi giây sau, thanh âm trầm thấp chậm rãi vang lên.
“Ừm, lần trước có vài món đồ vẫn chưa kịp đưa, lần này dự tính sẽ bù đắp cho cô ấy”
Lần trướ!
c Mọi người nhớ rõ đêm đó, sau khi Quan Duyệt đọc xong dòng chữ trên màn hình liền bảo Đồ đáng yêu – tức là Thịnh Lan đến tìm hản, chẳng lẽ toàn bộ đều thật sự xảy ra?
Nghĩ đến chuyện đó, không còn bất kì ai dám lên tiếng hoạnh họe nữa.

Ai mà ngờ rắng, Quan Duyệt sẽ đi tìm gặp cô gái này chứ.
“Thịnh Lan”
Thanh âm vốn dĩ tưởng chừng chỉ tồn tại thông qua loa máy tính cùng điện thoại di động, hiện tại lại xuất hiện ở thực tại, vang dội thẳng vào tai cô.

Dù đã nghe thấy đối phương gọi tên mình thế nhưng Thịnh Lan vẫn đứng nhưu trời trồng, không kịp phản ứng.

Mất một lúc lúc, cô mới ngượng ngùng quay đầu nhìn anh.
Cô ấy đang khóc sao?
An Mạch nhíu mày, từng bước đi đến bên cạnh cô.
“Làm sao vậy?”
“Em Thịnh Lan nghẹn ngào, không biết phải trả lời như thế nào.

Chẳng lẽ lại bảo rằng do.
mọi người trong nhóm trò chuyện quá mức.
tàn nhẫn, từng lời nói ra đều đâm chọc tới mức khó chịu, vậy cho nên cô không nhịn nổi mới bật khóc?
Nếu cậu chủ nghe được câu trả lời như vậy, chắc chản sẽ cười nhạo cô mất.

Bởi lẽ đó, Thịnh Lan lại tiếp tục lựa chọn im lặng.
“Đừng đọc mấy lời bàn luận linh tinh trong nhóm nữa”
“Anh…Sao anh biết là vì chuyện này?”

“Anh cũng như mọi người, đương nhiên là sử dụng năng lực phán đoán rồi.

Những món mà em muốn đều ở trong này, nếu thích thứ gì, có thể trực tiếp nói cho anh biết An Mạch lấy từ trong túi áo khoác ra chiếc hộp màu đen tinh xảo, đặt vào tay Thịnh Lan.
Thịnh Lan cầm lấy hộp quà, mím chặt môi, biểu cảm khó xử hiện rõ trên gương mặt.
“Vậy em phải rời nhóm sao?”
“Gì cơ?”
“Sau lần này, anh sẽ không gặp lại em Có phải không?”
Cô gái ngẩng đầu, đôi mắt trong veo.
nhìn hắn.

An Mạch ngẩn ngơ trong phút chốc, đôi mắt Thịnh Lan thật sự rất đẹp.

Lấp.
lánh, sạch sẽ, hấp háy tựa như biết nói chuyện vậy.
Thật ra Thịnh Lan vóc dáng không được.
xem như chuẩn chỉnh, gương mặt hơi tròn, tóc mái phủ xuống che khuất đi lông mày.

Có thể trong thời kì trưởng thành không ăn uống đầy đủ, sinh hoạt thất thường nên chiều cao bị hạn chế, trông rất nhỏ người.
Chỉ có điều, đôi mắt này khiến hẳn cảm giác cô như trở thành một con người khác vậy.

Đôi mắt dường như chẳng chứa lấy bất kì bụi bẩn nào trên thế gian, trong veo hệt như chú nai con vừa được sinh ra.
“Vì sao?”
An Mạch khó hiểu, hỏi ngược trở lại “Em nghĩ rằng anh chắc chăn sẽ không.
bao giờ muốn gặp lại em nữa.

Cho dù em không biết lý do, nhưng em đoán việc anh hành động như thế này chỉ là bởi vì bất đắc dĩ mà thôi.


Em cũng như mọi người phụ nữ bình thường khác, có giác quan thứ sau”
Thịnh Lan dừng một chút, sau đó lặp lại y hệt như câu nói vừa nấy của An Mạch.

An Mạch nghe thấy vậy, liền nở nụ cười, mà nụ cười này khiến Thịnh Lan như bị hút mất đi linh hồn.
Đúng vậy, đã có rất nhiều người hâm mộ bàn luận về An Mạch trong nhóm.
Cái gì mà người ở trên đường đẹp như ngọc, các công tử trên đời chẳng ai sánh bằng.

Da thịt mềm mại trắng nốn, tựa như phát sáng.

Tính tình kiệm lời lạnh nhạt, khiến người khác phải kiêng dè.

Có người lại nói hẳn khi cười lên như loài hoa độc gây nghiện, dẫu biết bản thân không được phép sa vào.
nhưng vẫn tình nguyện hiến dâng linh hồn.
Nhưng chưa từng có bất kì ai nói, khoảnh khắc đối phương mỉm cười, tựa như ánh nẵng tháng ba có thể làm tan chảy băng tuyết mùa đông vậy.

Cũng chẳng nghe ai nói rằng, thật ra đối phương vô cùng dịu dàng, chỉ cần mỉm cười liền có thể giải quyết được mọi thứ.
hình thịch! Thình thịch! Trái tim Thịnh Lan điên cuồng đạp loạn nơi lồng ngự!
c “Đúng, ban đầu anh quả thật có ý định như vậy.

Chỉ là Thịnh Lan, em so với trong tưởng tượng của anh thông minh và thẳng thắn hơn nhiều lắm”
Chỉ là tuy An Mạch vẫn giữ nụ cười dịu dàng, nhưng trong lời nói lại mang theo sự lạnh lùng xa cách.


Bình luận

Truyện đang đọc