ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



TTA tỏ vẻ ủy khuất, đây là anh ta cùng Hà Thanh Nhàn nghĩ ra, như thế nào mọi chuyện không hay đều đổ lên đầu anh ta!
“Vô nghĩa, đương nhiên đều là lỗi của cậu, đương nhiên Thanh Nhàn không biết trên người Hoàng Anh có vết hương, cậu cũng không biết? A? Còn đi du lịch, nếu như bị nhiễm trùng thì sao? Cậu chính là muốn anh ấy chết sớm!” Lâm Ngọc Linh càng nói càng tức giận, cầm gối ném về phía TTA.

TTA thật sự không nghĩ tới chuyện này, những chuyện nhỏ nhặt này anh ta cùng Chu Hoàng Anh chưa bao giờ để ý tới, trước đây bọn họ bị thương rất nặng, vẫn uống rượu ăn thịt rồi đi ra ngoài, căn bản không ảnh hưởng gì.

TTA oan ức giải thích: “Chỉ cần mang theo bác sĩ quân y là tốt rồi, đừng tức giận, không sao cả.


“Tôi không” Lâm Ngọc Linh càng trở nên nóng nảy, trực tiếp nhìn về phía Chu Hoàng Anh “Cậu ta đi theo làm loạn, anh còn nghiêm túc hỏi em, anh không biết thân thể của mình hiện tại như thế nào sao! Bị thương nặng như vậy, cho dù anh không thèm để ý cũng không thể như vậy được! “

Sau khi nói xong hốc mắt có chút phiếm hồng Trước đây anh không hề chú ý tới vết thương của mình, cũng không biết liệu nó có để lại bệnh sau này không, những vết thương mà bác sĩ có thể chữa khỏi, hay để nó bị nhiễm trùng, cũng không nên khinh thường, có những bệnh phải mười mấy năm mới phát hiện ra.

Chu Hoàng Anh hạnh phúc ôm lấy cô: ” Vợ à, về sau anh sẽ chú ý.


“Còn lần này?”
“Anh cần nghỉ ngơi thật tốt.


“Em ở nhà với anh cũng không thành vấn đề”
“Nhưng mà đã lâu rồi em chưa ra ngoài cùng bạn bè”
Nghe đến đây trong lòng Lâm Ngọc.

Linh có chút chua xót, đương nhiên cô biết Chu Hoàng Anh vì cô nên mới đồng ý chuyện này khiến cô càng tức giận, điều cô muốn là đơn giản được ở bên anh giống như những người bình thường yêu nhau, không cần anh phải vì cô mà hy sinh nhiều như vậy.

Thời tiết không lạnh, có chút nóng, cơ thể sẽ có mồ hôi, đến lúc đó miệng vết thương của anh…
Chu Hoàng Anh nâng căm cô lên, giọng nói mang tính mệnh lệnh: “Ngọc.

Linh, cơ thể của anh anh rất rõ ràng, chỉ cần nói cho anh biết, em muốn đi”
“Em không muốn!”

“Thật sự không muốn?”
Cô kiên định gật đầu, chẳng sợ cuộc đời này không thể đặt chân đến nhiều nơi, cũng không cần anh phải xuống nước gây SỨC ép.

Ai ngờ, người đàn ông trước mặt lại nở nụ cười: ‘Vậy em liền ở trên bờ, nhìn chúng ta”
“Anh…
“Anh biết suy nghĩ của em, chúng ta đều vì muốn tốt cho đối phương, anh chỉ cần biết như thế là đủ rồi, còn những chuyện em lo lắng, anh sẽ đến giải quyết”
Những lời này nói ra khiến Lâm Ngọc.

Linh không thể phản đối, có lúc cô thực sự không thích anhanh bá đạo cùng quản thúc như vậy, nhưng khi anh vui vẻ như vậy lại khiến người khác yêu thích.

Lâm Ngọc Linh bất đắc dĩ thở dài, vòng tay qua cổ anh, vùi đầu vào cổ anh, nhẹ nhàng gật đầu: “Được, em chỉ sợ có một ngày anh cũng rời xa em, em nhất định sẽ không biết làm sao”
“Sẽ không”
“Sẽ, anh hơn em rất nhiều tuổi”
Đây là lần đầu tiên cô cẩn thận nói ra những lời trong lòng mình, sợ rằng sẽ có ngày anh rời đi.

Đây cũng là lần đầu tiên hai người đối mặt với khoảng cách tuổi tác quá lớn.

Chu Hoàng Anh tất nhiên hiểu cảm giác bất an của Lâm Ngọc Linh, ôm lấy cô, đem nhiệt độ cơ thể mình truyền cho cô.

TTA đứng một bên quan sát, chưa nói đến chuyện có ăn cẩu lương hay không, chỉ lặng lẽ nhìn hai người họ, từ tận đáy lòng anh ta muốn thử yêu đương một lần, thật tốt đẹp, cứ ôm như vậy mặc kệ những người khác.


Trong đầu anh ta liền lóe lên bộ dáng của Hà Thanh Nhàn, khiến anh ta sợ tới mức cả người run rẩy.

Phi phi phi.

Anh ta mới không cần nói chuyện yêu đương với người phụ nữ mạnh mẽ như vậy!
“Được rồi, không nghĩ tới chuyện không thể, liệt kê những thứ cần chuẩn bị, chuẩn bị tốt nhất để xuất phát” Chu Hoàng Anh thật lâu sau mới lên tiếng.

“Được” Cô ngoan ngoãn gật đầu, thoát khỏi vòng tay của anh sang bên cạnh tìm giấy bút.

Nghe vậy, TTA vội vàng cầm điện thoại di động lên liên lạc với bác sĩ quân y, sau khi một loạt việc xong xuôi, anh ta mới miễn cưỡng gửi một tin nhắn cho Hà Thanh Nhàn báo thành công.

Nhưng rất lâu, cô ấy không hồi âm.




Bình luận

Truyện đang đọc