ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Một tiếng “bộp” vang lên, Chu Hoàng Anh mạnh mẽ gập tờ báo trên tay.

Anh đứng dậy khỏi ghế sô pha, chậm rãi đi về hướng Lâm Ngọc Linh, Lâm Ngọc Linh thực sự đã thu hút được sự chú ý của Chu Hoàng Anh, nhưng sự chú ý này phảng phất có thể vô tình sẽ làm cô mất mạng.

Bởi vì bây giờ biểu cảm của Chu Hoàng Anh quả thực rất đáng sợ.


Lâm Ngọc Linh vừa nhìn thấy anh thì đã bị dọa đến nỗi nước mắt rơi càng nhanh càng nhiều.

Chu Hoàng Anh đến đứng trước mặt Lâm Ngọc Linh, cười khẩy nói: “Ai cho em can đảm để có thể tùy tiện nói ra hai chữ “Ly hôn” này vậy?”
Lâm Ngọc Linh chỉ có thể cần răng trả lời: “Dù gì người nhà anh cũng đâu ưa gì em, cô Tạ Miên cành vàng lá ngọc kia mới xứng đôi với anh, anh và cô ta mới là người thích hợp nhất!
“Trong từ điển của anh không có hai từ thích hợp này!” Chu Hoàng Anh gào lên một cách giận dữ, nắm đấm đầy uy lực dán xuống bức tường bên cạnh Lâm Ngọc Linh!
“Af’ Cô rụt đầu lại hét lớn.

Chu Hoàng Anh bóp chặt chiếc căm của Lâm Ngọc Linh, bắt cô nhìn vào đôi mắt sâu thắm như xoáy của mình, gặn từng chữ từng chữ một: “Anh còn tưởng em là nữ chiến binh, xem ra anh đã đánh giá cao em rồi”
Sao vậy? Ngay chỉ với người nhà anh và Tạ Miên mà em còn không đối phó nổi? Cái dũng khí hừng hực khi em chống đối lại ông nội anh trước đây đi đâu mất rồi?”
Ba chữ “đánh giá cao” trong câu nói của Chu Hoàng Anh khiến Lâm Ngọc Linh hoàn toàn mất bình tĩnh.


“Em… Tất nhiên là em có thể đối phó rồi, anh đừng có xem thường em” Cô ngẩng đầu lên nói một cách kiên định.

Chu Hoàng Anh đưa những ngón tay thon dài lên nhẹ nhàng vuốt ve gò má Lâm Ngọc Linh, trong lúc trái tim cô đập loạn xạ, anh đưa ngón tay đầy ắp những giọt nước mắt ra trước mặt cô: “Vậy đây là thứ gì?”
“Không có gì, chỉ là thứ chất lỏng được tiết ra từ đôi mắt không biết nghe lời mà thôi”
Lâm Ngọc Linh cố chấp bấu víu vào lý do đó, cô lúng túng lấy tay vội lau đi những giọt nước mắt trên gò má.

Chu Hoàng Anh cũng không vạch trần cái lý do nghe chẳng giống lý do đó, cánh tay mạnh mẽ của anh vòng qua ôm lấy eo cô, nhấc lên, bế cô khỏi mặt đất.

Chu Hoàng Anh luôn hành động bất ngờ nên Lâm Ngọc Linh đã quen dần với điều đó, thay vì la to hét lớn, cô đưa tay ôm lấy cổ Chu Hoàng Anh, đề phòng bản thân không cẩn thận sẽ bị té xuống đất.

Ở cái khoảng cách chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy cả lỗ chân lông của đối phương, thừa sức để khiến người ta đỏ mặt tía tai tim đập thình thịch.


“Sau này còn khóc vì những chuyện như này nữa không?” Chu Hoàng Anh trầm giọng hỏi.

Một sự ngập ngừng hiện lên trên khuôn mặt của Lâm Ngọc Linh, cô mãi không trả lời, chuyện của sau này ai mà biết được chứ!
‘Vốn nghĩ răng Chu Hoàng Anh sẽ tức giận với sự im lặng của cô, nhưng biểu hiện của anh hoàn toàn trái ngược.

Anh không hề ép buộc Lâm Ngọc Linh, mà đưa tay vén những con tóc lòa xòa ra sau tai, thì thầm: “Lâm Ngọc Linh, em phải nhớ rắng em đã là người trưởng thành và em phải chịu trách nhiệm về quyết định của mình.

Đã quyết định gả cho anh rồi thì không còn đường lui ngoại trừ cái chết”


Bình luận

Truyện đang đọc