Vừa nấy Lâm Ngọc Linh còn đang nghĩ là lá gan của Chu Hoàng Anh thật lớn, dám nhận người không có hộ khẩu, hóa ra những người này đều là cô nhi.
“Vậy có phải lúc anh dùng bọn họ sẽ không khách khí không? Ví dụ như có nhiệm vụ phải chiến đấu, sẽ để bọn họ chết trước?”
Dường như cô cũng hiểu ra gì đó, cảm thấy hơi khó chấp nhận, quật cường nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Người đàn ông chỉ vào ly sữa bò mới đặt xuống cạnh tay cô: “Đừng để nguội, uống trước đi”
Anh ấy đang nói sang chuyện khác sao?
Nếu là tính tình trước kia Lâm Ngọc Linh, nhất định cô sẽ táo bạo đòi biết cho bằng được, mà bây giờ… anh không muốn cho cô biết, là vì muốn bảo vệ cô sao? Cô nghĩ như vậy bưng ly sữa bò lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Sữa bò mang theo vị ngọt, vừa ý nhưng lại đẳng chát vô cùng.
“Đương nhiên anh sẽ không hi sinh bất kỳ một tài năng nào, nhưng có những lúc bọn họ sẽ tự mình xông lên làm tiên phong, phần lớn những người lựa chọn làm trinh sát là cô nhỉ, bởi vì họ không có ràng buộc, nên muốn nhường cuộc sống tốt hơn cho chiến hữu của mình” Chu Hoàng Anh biết cô không bỏ xuống được, nên vẫn nêu một số ví dụ tương đối tốt.
Anh có thể cam đoan trong quân khu của mình sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Cũng có thể cam đoan mình không bao giờ làm ra những chuyện này.
Cũng có không ít những người khác sẽ làm.
Cấp dưới cũng sẽ làm.
Những người mà ngoại trừ các chiến hữu trở về sẽ tế bái, người mà ngay cả tiền trợ cấp cũng không cần phát, chẳng phải họ đưa lên tuyến một là lựa chọn tốt nhất sao?
Nhưng… sao anh có thể nói điều này cho cô biết được? Trong lòng cô, cái gì cũng đều rất thuần túy, những chuyện âm u như thế này, chỉ cần anh biết là được.
Thế nhưng, anh sợ trong lòng cô sẽ để ấn tượng xấu về anh.
Chu Hoàng Anh, một người đàn ông gần như không sợ thứ gì, lại chỉ vì cô, mà sinh ra cảm giác “sợ” này.
Có lẽ là do anh đặt quá nhiều tâm tư lên người cô, nên rất khó cầm về.
“Cộc!”
Lâm Ngọc Linh buông ly sữa bò đã uống hết xuống, nhẹ nhàng nằm chặt tay anh: “Em biết anh sẽ không làm vậy, chỉ là em có chút mất kiểm soát mà thôi, tất cả mọi người đều là con người cả”
“Ừm”
“Thầy đã nói với em về chuyện ở châu Phi rồi, sau khi biết những chuyện kia thì em đã hiểu, em không nhìn thấy hắc ám là bởi vì có người đứng trước mặt che khuất những cái kia cho em, giống như anh bây giờ dùng hết đủ mọi cớ để giải thích cho em, là để bảo vệ em, em không nghỉ ngờ anh đâu.
”
Cô nói xong khép máy tính lại, xoay người vượt lên trên người anh, mông ngồi lên đù Chu Hoàng Anh mà ôm lấy anh: “Ngoan, vợ bé nhỏ của anh khéo hiểu lòng người nhất đấy: “Vâng, rất khéo hiểu lòng người, hơn nữa còn là bạn tốt nhất của loài người”
“Anh được lắm, Chu Hoàng Anh, em thương anh, vậy mà anh lại nói em là chó nhỏ.
Em… gâu gâu gâu gâu, em cản anh, cản chết anh luôn!”
Lâm Ngọc Linh nói xong há miệng ra, đang định căn lên cánh tay anh một cái thò lại đột nhiên chuyển phương hướng, hung hăng cần một chút lên môi anh, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai xách chiếc laptop nhỏ đáng yêu của mình lên chạy như bay.
À, Chu Hoàng Anh đưa tay, nhấn lên môi.
Động vật cũng được, người cũng tốt, mèo nhà cũng OK mà chó nuôi trong nhà cũng chẳng sao, chỉ cần là cô, anh đều chấp nhận được.
Còn nếu Lâm Ngọc Linh bất hạnh bị nhập hồn vào một con chó, anh cũng không để ý việc mỗi ngày ôm chó đi ngủ đâu.
Đương nhiên, ôm chó, thì cũng chỉ có thể đi ngủ, không làm được gì khác.
Nghĩ đến chuyện trước đó cô nói đùa anh là gấu, chó… vợ chồng chó và gấu sao?
Sau khi trong đầu Chu Hoàng Anh toát ra mấy chữ này, sắc mặt anh lại lạnh xuống một chút, được rồi, vẫn nên để cô nhóc kia gọi là mèo với gấu trúc đi, ít ra nghe cũng hợp lý hơn chó với gấu.
Ừ.
Chắc TTA có nằm mơ cũng chẳng ngờ, người đại ca mà anh ta luôn nghĩ rằng trầm ổn này, lại làm ra chuyện cực kì ngây thơ là sáng sớm ngồi trên ban công suy nghĩ xem mình và Lâm Ngọc Linh làm vợ chồng chó gấu tốt hơn, hay là vợ chồng gấu trúc tốt hơn.
Nhưng mà, tình yêu khiến con người thiểu năng, đúng là không sai.