ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Ừ, nhà họ Tiêu có người ở quân khu.


Anh ta nói.

“Hóa ra là như vậy.


Vẻ mặt Lâm Ngọc Linh không vui không buồn như một con rối vậy.

Tiêu Thành Đạt nhẹ quay đầu cô tới trước mặt mình, hai mắt nhìn nhau: “Tôi rất lo lắng”
“Tôi không sao, thầy giáo”

“Có, trong lòng tôi hiểu được học trò mà tôi nhận”
Lời của anh ta luôn luôn không nhiều, ngắn gọn đến mức ít hơn một chữ đều giống như một câu khác rồi.

Lâm Ngọc Linh không muốn che giấu việc từ khi quen nhau đến giờ thầy giáo tốt của cô luôn đối xử tốt với cô vô điều kiện, anh ta nghiêm khắc nhưng anh ta cũng rất bảo vệ cô.

Cô khẽ tựa vào bả vai của anh ta nhắm mắt lại: “Thầy giáo, tôi chỉ rất mệt, tôi chỉ muốn bảo vệ người tôi quan tâm thôi mà, vì sao khó khăn như vậy, vì sao cho dù tôi có trở nên mạnh mẽ ra sao cũng không đủ chứ?”
Mẹ.

Cô đau đớn hít sâu một hơi, muốn kìm nước mắt, thế nhưng vẫn có giọt nước mắt trong suốt chảy ra từ trong khóe mắt.

Tâm mắt của Tiêu Thành Đạt trầm xuống, sau khi đưa tay lau nước mắt cho cô, vốn anh ta muốn mở miệng mạnh mế làm cho cô thoát ra từ trong bi thương, nhưng lời đến khóe miệng, anh ta lại không nỡ trách cứ cô chút nào.

Việc này lại không phải do cô sai, đến kết quả như này lại dùng trách phạt để cho cô hoàn hồn thì quá vô nhân đạo.

“Tôi đưa cô đi về trước đã.


”… Tôi còn có chỗ nào có thể đi?” Cô mở mắt ra, nhìn anh ta.

“Nhà” Anh ta hơi dừng: “Tôi”
Nhà.

Nếu như không có người nhà, nhà còn là nhà ư?
Lâm Ngọc Linh lắng lặng nhìn Tiêu Thành Đạt, như là muốn từ trên mặt của anh ta nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn đã từng thuộc về cô.

Khi đó, mẹ vẫn chưa bị bệnh, cha cũng còn chưa chết, cô và Lâm Ngọc Huy rất nhỏ, không có nhiều trò vui chơi giải trí muôn màu muôn vẻ như bây giờ thế nhưng mỗi ngày đều trôi qua rất vui vẻ.


Vui sướng đến bây giờ nghĩ lại, vạn tiễn xuyên tim.

Cô hơi hé miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng lại trực tiếp té xỉu ở trong lòng Tiêu Thành Đạt.

Chiếc áo trượt xuống, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng đầu vai trắng nõn mượt mà của cô.

Đây là… Vết hôn?
Tiêu Thành Đạt đỡ cô vào ngực mình, nhìn vết xanh tím trên người cô, trong con ngươi hiện lên chút ánh sáng lạnh.

“Tiêu…” Lục Vương vừa định ngồi vào.

trong xe, cũng cảm giác được một cỗ lạnh lẽo thấu xương, trong nháy mắt anh ta sững sờ ở bên cạnh xe, sau đó nhìn lại.

Cả người Tiêu Thành Đạt ướt đẫm, ôm Lâm Ngọc Linh không biết suy nghĩ cái gì, ánh mắt anh ta sâu thẳm, dáng vẻ kiêu ngạo cả người bao phủ một tầng làm người ta nhìn không thấu, như có sương trắng bao quanh người anh ta.

Lục Vương nuốt nước miếng một cái: “Cái đó, cậu làm sao thế?”
Không có tiếng trả lời.

Dưới sự thúc giục của lòng hiếu kỳ, Lục Vương lại bước thêm một bước, trong nháy mắt, anh ta thấy được dấu vết trên người Lâm Ngọc Linh.

Là ai để lại? Chu Hoàng Anh? Ác như vậy?
“Vê nhà trước” Tiêu Thành Đạt hoàn hồn, nước biển ướt đẫm dính trên trán anh ta, che đi tất cả cảm xúc tức giận muốn phá hủy tất cả trong mắt anh ta.

“Được rồi, xe kia tôi đã cho người vớt lên, người cũng đã đưa đi bệnh viện cấp cứu, nhưng mà có thể không còn sống… Khả năng cực kỳ xa vời” Lục Vương nhỏ giọng nói một mạch.


“ừ”
*Có muốn đi quân khu hay không?”
“Rút hết người của chúng ta đi”
“Cho nên… Chúng ta muốn nói cho mọi người là chúng ta đã trở về?” Tuy Lục Vương cực kỳ đồng ý việc dùng phương pháp này để đến làm chỗ dựa cho Lâm Ngọc Linh, nhưng nếu công khai tung tích của hai người thì lại không an toàn được.

Bọn họ rất không thích hợp xuất đầu lộ diện.

“Có người dám động?” Tiêu Thành Đạt lạnh nhạt không gợn sóng nói một câu làm Lục Vương nghẹn lại ho khan một tiếng, không dám mở miệng nữa.

Anh ta từ trong kính chiếu hậu nhìn người đang ôm chặt học trò nhỏ của mình.

Luôn cảm thấy có chút không đúng lảm.

*Có phải cậu hơi tốt quá với cô ấy rồi không? Chẳng qua chỉ là bất tỉnh…”
Không để Lục Vương nói hết lời, Tiêu Thành Đạt cắt lời anh ta, nói không ít chuyện vừa rồi Lâm Ngọc Linh kể lại cho Lục Vương.

Két két…
Sau khi phanh gấp, xe dừng sát ở ven đường.




Bình luận

Truyện đang đọc