CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Núi Bất Chu vốn là một dãy núi lớn của nước Đoan Hùng. Từ sau khi xuất hiện phong ấn, khu vực này ngày càng có nhiều dãy núi mọc lên. Tuy đa số chúng đều có phong ấn không thể vào được nhưng vẫn có một số không có.

Trên đỉnh một ngọn núi thuộc dãy Bất Chu, Giang Cung Tuấn cầm Đệ Nhất Long kiếm trong tay, bình tĩnh nhìn về phía trước.

Đối diện với cường giả của Thương Giới nhưng anh chẳng hề nao núng. Ba năm trước khi thực lực còn yếu, anh đã có thể dùng tuyệt chiêu khiển Tuyệt Hằng trọng thương. Giờ đây tuy cảnh giới của anh vẫn còn kém xa Tuyệt Hằng nhưng sức mạnh giữa hai người không quá chênh lệch, mà Hà Tuyết Tùng và Tuyệt Hằng cũng ngang cơ nhau nên anh không lo ngại gì.

Hà Tuyết Tùng mặc áo dài màu trắng, tay phe phẩy quạt, quả thực mạnh mẽ siêu phàm. Quạt này cũng là vũ khí của anh ta, bên trong nó có một sức mạnh thần kỳ đang lưu chuyển.

“Đúng là đồ không biết trời cao đất dày” Hà Tuyết Tùng sầm mặt lại.

Anh ta bước lên vài bước, nháy mắt đã đứng trước Giang Cung Tuấn. Quạt trong tay anh ta xòe rộng, rìa quạt bỗng xuất hiện những lưỡi dao sắc bén lao về phía Giang Cung Tuấn như ám khí.

Tuy Giang Cung Tuấn không sợ nhưng trước một cường giả tầm cỡ như Hà Tuyết Tùng anh vẫn rất cẩn thận, né người cách xa vài trăm mét.

Những lưỡi dao cắm xuống mặt đất, chấn động một vùng.

Chiều đầu tiên không thành công nên Hà Tuyết Tùng tăng tốc độ, tiếp tục lao về phía Giang Cung Tuấn. Anh ta đứng trên cao, khẽ xoay quạt tạo thành vô số sấm sét, sức tấn công cực kỳ đáng sợ.

Trên mặt đất xuất hiện một vết nứt cực lớn nhưng Giang Cung Tuấn nhanh chóng tránh được. Hà Tuyết Tùng tấn công như vũ bão, nhất thời Giang Cung Tuấn không chống đỡ được.

“Anh chỉ biết tránh thôi sao?”

Hai lần ra tay đều không làm hại được Giang Cung Tuấn khiến Hà Tuyết Tùng bắt đầu bực mình.

Giang Cung Tuấn chỉ cười, giờ mới là lúc anh tấn công. Anh nắm chặt Đệ Nhất Long, dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía Hà Tuyết Tùng.

Kiếm quang lóe lên, kiếm khí sắc bén nhanh chóng bổ về phía Hà Tuyết Tùng rồi đột nhiên tách ra một ánh sáng vàng rực.

Hà Tuyết Tùng giơ quạt lên đỡ, cây quạt phát ra một sức mạnh kinh khủng để chống cự lại nhát kiếm của Giang Cung Tuấn. Lúc này, Giang Cung Tuấn bỗng cảm nhận được sức mạnh từ hai loại vũ khí cực mạnh, cánh tay anh run lên đến nỗi suýt không được kiếm.

Anh chưa kịp phản ứng lại thì Hà Tuyết Tùng đã ra tay, dùng quạt tấn công vào tay Giang Cung Tuấn. Tốc độ quá nhanh khiến Giang Cung Tuấn không phản ứng kịp, cánh tay đã bị đâm phải.

Kiếm trong tay Giang Cung Tuấn cũng bị văng khỏi tay, rơi cạch xuống đất.



Chỉ giao thủ một lát mà Giang Cung Tuấn đã rơi vào thế hạ phong bởi so về sức mạnh chân khí thì anh vẫn kém rất xa Hà Tuyết Tùng.

“Ha ha, đây mà là kẻ giết chết Tuyệt Vô Quyết sao? Hóa ra cũng chỉ có vậy” Phượng Thiên đứng ở xa, khẽ cười. Nói xong, cô ta còn quay sang nhìn Tuyệt Hằng: “Tôi thấy tên này cũng không có bản lĩnh cao cường gì, có phải anh nhường nên mới không giết hắn không hả Tuyệt Hằng?”

Tuyệt Hằng chỉ cười nhạt. Hắn ta thừa nhận là cảnh giới của Giang Cung Tuấn rất yếu nhưng sức mạnh của anh không nằm ở cảnh giới mà là ở cơ thể.

Trong cơ thể Giang Cung Tuấn bắt đầu xuất hiện một đóa sen đen.

Tuyệt Hằng không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn.

Thương Chân đi đến trước mặt Tuyệt Hằng, khẽ nói: “Lão Tuyệt, anh có muốn liên thủ cũng giết tên này không?”

Tuyệt Hằng quay sang nhìn anh ta.

Ánh mắt Thương Chân mang theo sát ý: “Tôi đã quan sát anh ta lâu rồi, anh ta rất kì lạ, nếu không giết sớm mà để thêm mấy năm thì e anh ta sẽ chèn ép chúng ta mất”

Tuyệt Hằng nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Đừng vội, cứ xem đã”

Trước mắt, Giang Cung Tuấn hẵng còn đang quần nhau với Hà Tuyết Tùng.

Anh ta bị rơi vũ khí nên chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể để chiến đấu với Hà Tuyết Tùng. Tuy cơ thể anh rất mạnh nhưng vẫn kém Hà Tuyết Tùng nên đã bị anh ta đả thương vài lần.

Vậy mà vết thương của anh có thể hồi phục như cũ, quả là thần kì!

Lại một đợt so chiêu nữa, cơ thể Giang Cung Tuấn suýt nữa đã bị đánh bầm dập, anh lùi lại phun ra một búng máu. Giang Cung Tuần thấy trên bàn tay có một vết rách nhưng nó liền lại với tốc độ rất nhanh.

Thấy vậy, Giang Cung Tuấn cười càng tươi. Cho dù có thua kém về sức mạnh nhưng anh không sợ.

Giang Cung Tuấn lùi về khu vực an toàn, anh thức tỉnh sức mạnh, gọi khí tức đen trong cơ thể mình ra để nó dần dần hình thành đóa sen màu đen trước mặt.

Trong đóa sen ấy tỏa ra khí tức kì dị và khiến người ta sợ hãi.

“Cái gì vậy?”



Đến Hà Tuyết Tùng cũng bất ngờ. Anh ta nhìn chằm chằm vào một Giang Cung Tuấn tràn đầy ma khí, tức giận quát: “Đồ khốn kiếp, không ngờ anh lại dám luyện ma công. Hôm nay tôi sẽ giết chết tên ma như anh để trừ hại cho dân”

Hà Tuyết Tùng tấn công, anh bật người lên không trung rồi tung quạt lên, cây quạt bỗng chốc trở nên cực kỳ khổng lồ.

Nó liên tục xoay tròn khiến gió bão nổi lên, trời long đất lở làm đất đá bay tứ tung.

Cơ thể Giang Cung Tuấn cũng bị gió quật liên tục vào người, chúng như từng lưỡi dao cứa vào da thịt khiến anh đau đớn không thôi.

Anh hơi lùi lại, động thời điều động sức mạnh, đóa sen nhanh chóng vọt lên mây xanh. Bên trong nó tản ra sương mù màu đen, rồi tụ thành vô số thanh kiếm.

Những thanh kiếm ấy liên tục lao vào phía gió lốc, xuyên qua bão để tấn công vào cây quạt làm nó bị xẻ làm từng phần.

“Cái gì đây?” Sắc mặt Hà Tuyết Tùng tái đi, anh ta hơi lùi lại.

Đúng lúc này, đóa sen đen xuất hiện trên đầu Hà Tuyết Tùng, những khí tức màu đen tu thành một đỉnh núi giáng mạnh vào người anh ta.

Cơ thể Hà Tuyết Tùng lao thẳng từ trên trời xuống, bị ép chặt vào mặt đất.

Anh ta rơi thẳng vào đống đổ nát bên dưới. Còn bên trong đóa sen lại xuất hiện một thanh kiếm đen ngòm, nó giáng thẳng từ trên cao xuống nơi Hà Tuyết Tùng ngã xuống.

Sức mạnh của kiếm này quả thực quá kinh khủng. Mặt đất lõm thành một cái hố rộng trăm mét, các dãy núi xung quanh vì địa chấn mà liên tục rung chuyển, cảnh tượng như thể sắp đến hồi tận thế.

Không ít người đã thấy cảnh này từ xa, ai nấy đều kinh ngạc khi thấy Hà Tuyết Tùng bị đánh bại.

Anh ta chính là một cường giả đã đạt đến cảnh giới cao nhất của Thần Thông, vậy mà lại bị một võ giả Trái Đất đánh bại sao?

Giang Cung Tuấn đứng giữa đất trời, dưới chân là bông sen đen đáng sợ, quanh người anh tràn ngập ma khí, nhìn như thể vị ma tôn đáng sợ nhất thế gian.

Dưới đống đổ nát bên dưới, Hà Tuyết Tùng chật vật bò ra. Đầu tóc anh ta rối tung, máu me khắp người, không còn chút phong độ nào của khi nãy.

Sắc mặt những cường giả đứng phía xa cực kỳ nghiêm túc.

Hiên Viên nhìn Tuyệt Hằng, Thương Chân và cả Phượng Thiên, ánh mắt đầy sát ý: “Kẻ này quá tà ác, không thể để sống. Chúng ta cùng liên thủ giết chết hắn”

Bình luận

Truyện đang đọc