CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Chu Cương ngây người ra mấy giây mới phản ứng lại.

Phẩy tay nhìn Giang Cung Tuấn một cái, không đếm xỉa tới nói: “Giang Cung Tuấn, cậu đây là đang đùa giỡn tôi sao?”

Nói giỡn, Giang Cung Tuấn cười.

Anh cười rất rực rỡ.

“Bắt đầu từ bây giờ, ông không còn là phó tổng soái của quân Xích Diễm nữa”

“A…” Lần này đến phiên Chu Cương cười.

“Giang Cung Tuấn, cậu bây giờ còn chưa nhìn rõ tình thế à? Tuy cậu là Thiên soái, nhưng cậu đã bị cô lập, toàn bộ quân Xích Diễm, cậu có thể chỉ huy được ai? Cậu có thể điều động được ai? Ở thủ đô, cậu không có quyền chấp pháp”

Tình thể của thủ đô, Chu Cương vô cùng hiểu rõ. Bây giờ thủ đô đã chia thành nhiều phe phái. Nhưng trong các phái đó, lại không có Giang Cung Tuấn.

“Giang Cung Tuấn, cũng do cậu quá tự cho mình là đúng, tự cho mình hiển nhiên là Long Vương, tự cho mình là tổng soái quân Xích Diễm, không để bất kỳ người nào để trong mắt, muốn ra tay với ai liền ra tay. Tôi nói cho cậu biết, ở thủ đô, người của ai cũng không nhúc nhích được.”

Chu Cương rất ngông cuồng. Ông ta để lại một câu nói, rồi xoay người rời đi.

Thái độ của ông ta là trong mắt không có người, làm cho trong lòng Giang Cung Tuấn vô cùng khó chịu.

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn dần dần thay đổi, lạnh lùng hơn.

“Ngô Huy” Kêu lớn một tiếng.

Ngô Huy từ cửa đi vào, thấy Giang Cung Tuấn trầm mặt, bất đắc dĩ nói: “Đại ca, thấy chưa, đây mới chỉ là một Phó soái. Cứ ngông cuồng như vậy, nếu là những người khác, chắc phải hơn.”

“Chuẩn bị hành động” Giang Cung Tuấn không nhịn được. Quá vô pháp vô thiên.

Thành thủ đô không phải người nào đó thành thủ đô mà là con dân của nước Đoan Hùng ở thành thủ đô.

Ở thành thủ đô, ai nói cũng không phải là đúng.

Nước Đoan Hùng là do nhân dân định đoạt. Ngô Huy hỏi: “Hành động như thế nào?”

Giang Cung Tuấn trầm mặt, nói: “Trước tiên dọn dẹp quân Xích Diễm, gọi tướng quân Triều tới cho tôi.”

“Vâng.”

Ngô Huy nhanh chong xoay người rời đi. Ước chừng mấy phút, Ngô Huy liền mang theo một người đi vào. Đây là Triều Dân.

Triều Dân, Giang Cung Tuấn không phải rất quen thuộc, nhưng người này rất ngay thẳng, đã từng cho quân đội của Giang Cung Tuấn một số tài liệu, phần tài liệu này tin tức, Giang Cung Tuấn vẫn luôn giữ.

“Thiên soái”

Triều Dân đi vào, đứng thẳng tắp, nâng tay phải lên đầu ngón tay mi tâm, làm quân lễ.

“Được rồi.” Giang Cung Tuấn nâng nhẹ tay lên, chỉ ghế salon ở bên khu nghỉ ngơi, nói: “Ngồi đi” Anh dẫn đầu đi đến trước tiên, ngồi xuống. Ngô Huy, Triều Dân theo sát phía sau. Triều Dân nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Thiên soái kêu tôi tới có chuyện gì không?” Giang Cung Tuấn híp mắt, nói: “Nhất định là có chuyện, tôi định ra tay.”

“GÌ, ra tay?” Triều Dân có chút khiếp sợ.

Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Lần trước tài liệu anh đưa cho tôi, trong đó cũng có một số tin tức của Chu Cương, bây giờ Chu Cương là phó tổng soái quân Xích Diễm, lấy anh ta khai đao trước tiên”

“Thiên soái, cái này cần phải suy nghĩ kỹ càng.”

Trên mặt Triều Dân mang vẻ ưu sầu, nói: “Đây không phải là trò chơi. Bây giờ thế cục của thủ đô vô cùng không rõ ràng, xuất hiện rất nhiều phe phái, những phe phái này cũng sáo lại thành một ổ. Nếu hành động.”

“Ba.”

Giang Cung Tuấn đập một thật mạnh lên bàn, tức giận phát run, hét: “Động thì động, tôi xem ai dám làm gì tôi”

“Nhưng Quận Hồn bên kia…” Vẻ mặt Triều Dân mạng nét ngưng trọng.

Quân Hồn anh ta cũng biết đến. Đó không phải là giống như quân đội. Đó là do loại võ thuật xa xưa được người tạo thành quân đội truyền ra

Giang Cung Tuấn chấp pháp, nếu Quân Hồn đứng ra ngăn cản, vậy làm sao bây giờ?

“Thiên soái, bây giờ anh ra tay, Quận Hồn nhất định sẽ ngăn cản. Người của Quân Hồn đều không phải là người bình thường, đó chính là nền quân sự vô cùng mạnh. Mỗi một thành viên Quân Hồn, cũng có thể nhìn ra rất nhiều binh vương có cấp bậc quân Xích Diễm, như vậy sao động được?”

“Tôi sẽ nghĩ biện pháp”

Giang Cung Tuấn xoa huyệt thái dương. Nếu cổ võ có người tham dự như vậy anh cũng chỉ có thể mượn lực lượng cổ võ giả. Mà trong số cổ võ giả anh biết có quan hệ không tệ với anh, cũng chỉ có phái Thiên Sơn. Anh lập tức cầm điện thoại ra, gọi điện thoại cho Trần Vũ Yến của phái Thiên Sơn. Đây là lần trước trước khi đi cùng Trần Vũ Yến, lưu lại số điện thoại.

Giờ phút này, phải Thiên Sơn, Sau núi Trần Vũ Yến đang cùng Trần Phi Hùng chung một chỗ, hai người đi sóng vai. Trần Vũ Yến nói đến chuyện xảy ra lần này ở Thiên Sơn Quan Nam Cường, nói đến Trần Vân.

Trần Phi Hùng sau khi nghe, vẻ mặt mang nét ngang trọng.

“Vân mạnh như vậy sao?”

Vẻ mặt anh ta mang nét ngang trọng, chậm rãi nói: “Xem như mười năm nay không có cơ hội gặp lại nó, coi như nói có là thiên tài, nhưng cái này vẻn vẹn chỉ là đang luyện lên cấp võ, muốn tăng lên hiệu quả cần theo lớp học. Nếu như tu luyện bình thường, thời gian không có trên trăm năm thì không cách nào bước vào cảnh thứ tám”

“Ba, làm sao bây giờ?”

Trần Vũ Yến nhỏ giọng nói: “Dựa theo lời của anh cả để suy xét, sau lưng anh ấy hẳn là còn có người khác, nhưng người đứng sau lưng anh cả là ai bây giờ còn chưa biết được.”

“Con suy nghĩ như thế nào?” Trần Phi Hùng ngừng lại, nhìn Trần Vũ Yến,

Trần Vũ Yến suy nghĩ một chút, nói: “Con không biết mục đích anh cả đưa thư khiêu chiến tới cho Giang Cung Tuấn, nhưng nếu đã đưa thư khiêu chiến đánh một trận, con tin rằng anh cả nhất định sẽ lại còn đi tìm Giang Cung Tuấn. Con định đi thủ đô với Giang Cung Tuấn”

Vào thời khắc này, điện thoại của Trần Vũ Yến vang lên.

Phái Thiên Sơn nằm ở bên ngoài ngoại ô nên không có tín hiệu. Mà các đệ tử của phái Thiên Sơn, gần như đều không được phép dùng điện thoại di động. Nhưng từ lần trước sau khi đại hội Thiên Sơn, phái Thiên Sơn đã cho phép.

Trần Phi Hùng cũng nối đường ray với bên ngoài, xây dựng cột tín hiệu ở bên cạnh phái Thiên Sơn.

Trần Vũ Yến lấy điện thoại ra nhìn một cái, phát hiện là Giang Cung Tuấn gọi tới, cô ta nhìn Trần Phi Hùng, nói: “Là Giang Cung Tuấn gọi tới”

Trần Phi Hùng nói: “Nghe đi.”

“Vâng.”

Trần Vũ Yến nghe điện thoại, hỏi: “Anh Giang, làm sao vậy? Có chuyện gì không?”

“Cái đó, thiếu chủ Trần, là thế này. Bên chỗ tôi gặp một số việc, tôi muốn hỏi mượn phái Thiên Sơn một vài người.”

Trần Vũ Yến mở loa ngoài nên Trần Phi Hùng cũng nghe thấy những lời này. Trần Vũ Yến nhìn Trần Phi Hùng một cái.

Trần Phi Hùng khoa tay múa chân vài động tác ra hiệu. Trần Vũ Yến nhất thời hiểu ý, dò hỏi: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì mà cần mượn người?”

“Mượn một số võ giả phái Thiên Sơn.”

“Cần bao nhiêu?”

“Có lẽ khoảng một nghìn người.”

“Tu vi thì sao, có yêu cầu gì về tu vi không?”

“Cảnh thứ ba trở lên là tốt nhất”

“Không có”

Trần Vũ Yến nhất thời nói: “Anh đừng nghĩ ai cũng như anh, luyện võ giống như uống nước. Một nghìn người thì phái Thiên Sơn tôi có, nhưng thực lực cũng chỉ ở cảnh giới thứ nhất. Không ai có cảnh giới quả cao.

Giang Cung Tuấn suy nghĩ một chút, nói: “Một nghìn người cảnh giới thứ nhất cũng được, lập tức mang đến thủ đô cho tôi, tôi cần dùng gấp.”

Trần Vũ Yến bất động thanh sắc cúp điện thoại.

Sau đó nhìn Trần Phi Hùng, hỏi: “Ba, ba thấy thế nào?”

Sắc mặt Trần Phi Hùng cũng trở nên ngưng trọng. Giang Cung Tuấn mượn người muốn làm gì, anh ta đại khái có thể đoán được.

Cho tới nay, phái Thiên Sơn đều là ủng hộ Vương, vì giữ vững quốc gia đào tạo ra không ít lực lượng.

Nhưng từ đại hội Thiên Sơn lần trước, Vương phải quân đội đánh phái Thiên Sơn, phái Thiên Sơn liền đoạn tuyệt quan hệ với Vương.

Anh ta biết tình hình thủ đô hoàn toàn rối loạn

Các đại gia tộc, môn phái đều chọn phe phái.

Bây giờ nếu phái người trợ giúp Giang Cung Tuấn, vậy thì quá rõ ràng, là thể hiện anh ta đứng phe Giang Cung Tuấn.

“Ai, thật là khó xử!

Trần Phi Hùng thở dài một cái.

Bây giờ, anh ta không biết phải làm gì mới phải.

Anh ta biết, một khi tình thế thủ đô mất khống chế, cho dù anh ta không chọn phe, thì cũng không thể không quan tâm.

Suy nghĩ hồi lâu, anh ta mới mở miệng nói: “Vũ Yến, con mang một nghìn đệ tử tới thủ đô, tiếp viện cho Giang Cung Tuấn đi”

Lời này của Trần Phi Hùng, cũng để cho Trần Vũ Yến biết, ba cô ta hoàn toàn đứng cùng một chiến tuyến với Giang Cung Tuấn.

Bây giờ cô ta cũng hy vọng Giang Cung Tuấn có thể giành được thắng lời kế tiếp.

Nếu như đánh bại, kết quả của phái Thiên Sơn, có lẽ sẽ giống cổ môn ở trăm năm trước.

“Vâng, con sẽ dẫn người xuống núi, đến thủ đô”

Bình luận

Truyện đang đọc