CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Trước khi quay về Tử Đằng, Giang Cung Tuấn đã nói với chính mình, bất kể là chuyện gì anh đều sẽ không làm trái đi ý muốn của Đường Sở Vi.

Chỉ cân Đường Sở Vi muốn, bất luận là cái gì anh đều đồng ý.

Bây giờ Đường Sỏ Vy muốn ly hôn, anh cũng không từ chối.

Anh cảm thấy những chuyện mình nên làm đều đã làm rồi, ân tình cần báo đáp cũng đều báo đáp rồi.

Hai người cùng nhau đi tới cục dân chính.

Làm xong thủ tục ly hôn.

Trước cửa cục dân chính.

Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn nói: “Dễ hợp dễ tan, hy vọng sau này anh có thể tìm được một người phụ nữ hiểu anh, thật lòng yêu anh, còn vê ba mươi nghìn tỷ anh đưa cho em, em sẽ chuyển lại cho anh vài trăm tỷ, cũng để nửa đời về sau của anh không phải lo lắng gì vê cái ăn cái mặc.

Giang Cung Tuấn xua tay, cắt ngang lời Đường Sở Vi.

“Không cần, cho em, chính là của em, anh đã nói rồi, anh không coi trọng đến tiền bạc, có rất nhiều thứ mà tiền cũng không thể mua được”

Nói xong, Giang Cung Tuấn quay người rời đi.

Đường Sở Vi vẫn đứng im, nhìn theo bóng lưng Giang Cung Tuấn rời đi.

Cuối cùng ly hôn rồi.

Lúc này có có một loại cảm giác được giải thoát.

Nhưng không hiểu tại sao, cô lại cảm thấy mình giống như là đã mất đi thứ gì đó quan trọng, sâu trong lòng cô có chút mất mát.

Nhưng, cô cũng không nghĩ nhiều.

Cứ coi như là mua một món đồ chơi, mang theo bên mình một thời gian, bỗng nhiên bị mất, cô cũng sẽ có loại cảm giác mất mát này.

Cô cũng xoay người, đi ngược lại với phía anh.

Giang Cung Tuấn rời đi.

Nhưng nước mắt anh lại rơi.

Mười năm trong quân đội, núi đao biển lửa, thà đổ máu chứ không đổ lệ.

Nhưng, bây giờ nước mắt của anh lại thi nhau chảu xuống.

Trong những tháng này, anh đã yêu Đường Sở Vi.

Anh coi Đường Sở Vi là trung tâm, Đường Sở Vi chính là tất cả của anh.

Nhưng khi Đường Sở Vi trở thành tất cả của anh, cô lại rời anh mà đi, anh cũng không cưỡng ép mà lựa chọn buông tay.

Tỉnh yêu là gì?

Nếu như tình yêu là khoảng cách một trăm bước, vậy thì Giang Cung Tuấn anh đã bước một trăm bước rồi.

Chỉ đợi Đường Sở Vi cô quay người lại mà thôi.

Nhưng anh đã bước một trăm bước rồi, nhưng Đường Sở Vi không hê quay người lại.

Giang Cung Tuấn đau lòng rời đi.

Anh cảm thấy mình không có chỗ dung thân trong thành phổ rộng lớn này.

Anh bất tri bất giấc đi đến tập đoàn Giang Long.

Trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Giang Long, Giang Cung Tuấn thay một bộ quân áo, đeo lên mặt nạ thay đổi diện mạo, trở thành mình của mười năm trước.

“Cậu chủ, có chuyện gì thế?”

Tân Sương đứng bên cạnh hỏi.

Giang Cung Tuấn trở về liền thay quần áo, đeo mặt nạ, ngôi lên ghế làm việc, một câu cũng không nói.

Giang Cung Tuấn nhìn Tân Sương một cái, khẽ lắc đầu, nói: “Không có gì, tôi muối yên tĩnh một chút, cô đi ra ngoài đi.”

“Vâng”

Tần Sương gật đầu, xoay người rời đi.

Nhưng, cô đi chưa bao lâu, lại quay trở lại.

“Cậu chủ, Đường Sở Vi đến rồi”

“Hả?”

Giang Cung Tuấn cau mày.

Đây là vừa ly hôn liền đến tìm Hắc Long sao.

Cô rõ ràng biết Hắc Long và Hứa Linh làm lành rồi, sao vẫn còn đến?

Anh hơi sững sờ, rồi mở miệng nói: “Cho cô ấy vào.

“Vâng”

Tần Sương rời đi, rất nhanh đã đưa Đường Sở Vi đi vào phòng làm việc.

Đường Sở Vi đã thay một bộ đồ khác.

Chiếc váy cô đang mặc khác với chiếc cô mặc lúc ly hôn, là một chiếc váy sexy, khá hở hang.

“Anh Giang…”

Cô đi đến, trên mặt mang theo nụ cười rực rỡ, nói: “Không mời mà đến, anh Giang sẽ không tức giận chứ?”

Giang Cung Tuấn nhìn cô, hơi thất thần, mấy giây sau, mới phản ứng lại, chỉ lên ghế sô pha không xa: “Ngồi đi”

Anh cũng đi qua đó, ngồi xuống sô pha.

“Tân Sương, pha trà”

“Vâng”

Tân Sương ngay lập tức đi pha trà.

Đường Sở Vi sau khi ngồi xuống, nhìn Giang Cung Tuấn, khẽ vuốt những sợi tóc lõa xõa trên vai, nói: “Anh Giang, em đã ly hôn rồi”

“Hử?”

Giang Cung Tuấn nhìn cô.

Anh muốn nhìn xem, Đường Sở Vi rốt cuộc muốn làm cái gì.

Giang Cung Tuấn một lúc lâu không nói gì, Đường Sở Vi tiếp tục nói: “Bây giờ em đã độc thân rồi, tuy trước đây em đã từng lấy chứng nhận đăng kí kết hôn với người đàn ông khác, nhưng em vẫn là xử nữ, em không có ngủ chung giường với Giang Cung Tuấn”

“Cô Đường, tôi có bạn gái rồi, cô ấy là Hứa Linh, là bạn thân của cô, cô nói những lời này với tôi, lẽ nào là muốn khiến tôi phản bội Hứa Linh sao?” Giang Cung Tuấn giễu cợt.

Đường Sở Ví lại vô cùng nghiêm túc nói: “Em biết, nhưng hai người vẫn còn chưa kết hôn, chỉ cần là chưa kết hôn thì em vẫn còn có cơ hội, hơn nữa thích anh là quyền của em, em có quyền đi theo đuổi hạnh phúc của chính mình, còn về anh có thich em hay không, đó là chuyện của anh, em không muốn sau này phải hối hận, nên cho dù bạn gái của anh là Hứa Linh đi chăng nữa, em cũng muốn cạnh tranh”

Giang Cung Tuấn cười nhạt.

“Tôi sẽ coi như là cô đang nói đùa, cô đi đi, tôi không phải là hạng đàn ông chân trong chân ngoài, tôi đã xác định một người, thì chính là người đó, cho dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không thay lòng.”

Giang Cung Tuấn nhìn giống như đang cười rạng rỡ.

Nhưng trong lòng anh lại đang rỉ máu.

“Nhưng, trước đây anh đã hứa với em, chỉ cần em ly hôn, anh liền cưới em”

Đường Sở Vi có chút nôn nóng.

Cô vội vã đứng lên, nói: “Bây giờ em ly hôn rồi, anh lại nói với em, anh không phải là người chân trong chân ngoài, đã không phải, tại sao lúc đầu lại hứa với em?”

Giang Cung Tuấn lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ là báo đáp ơn cứu mạng của cô, khoảng thời gian này, tôi cũng đã giúp cô không ít, những gì tôi nợ cô cũng xem như đã trả sạch, tôi cũng không còn nợ gì cô nữa rồi”

Lời này của Giang Cung Tuấn khiến Đường Sở Vi hơi thất thần, những lời này sao có thế giống y như những gì Giang Cung Tuấn nói như vậy.

“Anh Giang, em thật lòng yêu anh, vì anh, em sẵn sàng cho đi tất cả, dù là là cơ thể của em, em kết hôn với Giang Cung Tuấn lâu như thế, em cũng đều không cho anh ta chạm vào mình, bây giờ em bằng lòng trao nó cho anh”

Tâm trạng Đường Sở Vi khá kích động.

Vừa nói, cô vừa kéo váy mình xuống, để lộ làn da trắng ngần và chiếc áo lót ren màu trắng.

Giang Cung Tuấn không có né tránh tâm mắt.

Anh ngồi trên ghế sô pha, ngắm nhìn thân thả tuyệt đẹp của Đường Sở Vi.

Sau khi Đường Sở Vi cởi sạch liên nhào vào Giang Cung Tuấn.

Cô nhào vào lòng anh, vừa ôm vừa hôn anh.

Giang Cung Tuấn mặt không cảm xúc.

Anh thế nào cũng không thể ngờ được, Đường Sở Vi lại yêu sâu đậm Hắc Long như vậy?

Anh thật không hiểu, Đường Sở Vi yêu là con người Hác Long hay là thân phận của Hắc Long.

Nhưng, sau khi trả qua những chuyện này, anh đại khác có thể biết, Đường Sở Vi yêu là thân phận của Häc Long chứ không phải là con người của Häc Long.

Anh khẽ đẩy Đường Sở Vi giống như đang phát điên ra, sửa sang lại quần áo bị Đường Sở Vi làm loạn, nhẹ giọng nói: “Cô Đường, mong cô tự trọng một chút, cô là phụ nữ, phụ nữ phải biết dè dặt.”

Đường Sở Vi đã như vậy rồi, nhưng Giang Cung Tuấn vân còn từ chói Cô trong lòng vô cùng thất vọng.

Mẹ cô nói với cô, muốn khiến một người đàn ông quyết một lòng với mình thì phải dùng thân thể chói chặt anh ta Nhưng, Häc Long không phải là những người đàn ông bình thường kia.

Lúc này, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, Mặt cô đỏ như trái táo đỏ Cô hận không thể tìm cái lô nào chui xuống.

Giang Cung Tuấn đứng một bên nhìn Đường Sở Vi đang không biết phải làm sao, anh cởi áo ngoài của mình ra khoác lên người cô, sau đó mới nói: “Cô đi đi, đừng đến đây nữa, từ nay về sau, nước Đoan Hùng không còn Häc Long nữa, thành phố Tử Đảng này cũng không còn tập đoàn Giang Long nữa”

Đường Sở Vi sửa sang lại váy của mình.

“Xin lôi”

Cô cúi thấp đầu xin lôi, sau đó che miệng chạy ra ngoài khóc.

Giang Cung Tuấn không đuổi theo cô.

Đường Sở Vi rời đi một lúc lâu, anh mới mở miệng gọi: “Tân Nam”

Tần Nam đi vào, vẻ mặt tôn kính nói: “Cậu chủ”

Giang Cung Tuấn căn dặn nói: “Bán tất cả các sản nghiệp dưới tên tập đoàn Giang Long, giải thể tập đoàn Giang Long, từ nay về sau, thành phố Tử Đằng không còn Giang Long nữa”

“Cái này?”

Tần Nam sững sỡ.

“Cậu chủ, tập đoàn Giang Long bây giờ giá trị trên thị trường lên đến chín trăm nghìn tỷ đồng, nếu như giải thể bán đi, có thể thu về một trăm tám mươi nghìn tỷ đồng mà thôi, bằng không, bán đi cổ phần tập đoàn, cho dù giá có thấp thì ít nhất cũng có thể thu về được sáu trăm nghìn tỷ đồng”

Giang Cung Tuấn nhìn Tân Nam một cái, nói từng chữ một: “Không nghe thấy tôi nói gì à, tôi nói bán đi, giải thể”

“Vâng”

Tần Nam cũng không dám chống lại.

Bình luận

Truyện đang đọc