CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Cả đám người nhà họ Đường đều ngẩn người.

Mới nãy còn ngông cuồng tự đại đuổi người.

Sao mới một lát đã thay đối thái độ, tất cả mọi người đều tới tiếp đón chứ?

Lẽ nào thật sự là do Giang Cung Tuấn ra mặt?

Vương Trung đi tới trước mặt Đường Thành Lâm, tự tát mình một tát: “Ông Đường, tôi xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi. Tôi không biết ông là khách quý của Thời Đại, nếu sớm biết thì có đánh chết tôi, tôi cũng không dám làm khó ông Đường”

Uông Thông cũng bước tới xin lỗi: “Ông Đường, việc này là do sơ suất của khách sạn Huy Hoàng chúng tôi, cậu ta cũng đã bị đuổi rồi”

Niếp Lệ liếc nhìn Uông Thông, nói: “Ông cũng đã bị đuổi”

“Hả?”

Uông Thông ngạc nhiên, vội kêu lên: “Tổng giám đốc Niếp, chuyện này không liên quan tới tôi. Tất cả mọi chuyện đều do tên nhãi Vương Trung này làm, tôi luôn thận trọng làm việc, tôi…

“Thu dọn đồ đạc rồi cút đi”

Niếp Lệ không chừa cho Uông Thông một chút mặt mũi.

Bạch Tâm đều đã xuất hiện, vậy có thể tưởng tượng được lai lịch của nhà họ Đường này lớn đến chừng nào, cũng có thể tưởng tưởng được anh Giang trong miệng Bạch Tâm có năng lực lớn đến đâu.

Không đuổi mấy người này thì làm sao có thể ăn nói.

Những người quản lý khác của khách sạn không dám nói câu nào.

Đường Lăng bị đánh đến mặt mũi bầm dập bước tới, ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu căng tự mãn chỉ vào mặt Vương Trung mắng: “Tên nhóc, lúc trước chính là mày dẫn bảo vệ tới đuổi tao đúng không? Tao cho mày đuổi tao, cho mày mắt chó khinh người.”

Anh ta vừa nói vừa giơ chân đạp Vương Trung.

Vương Trung bị Đường Lăng đạp ngã nhưng lại không dám nói câu nào.

Giang Cung Tuấn từ phía sau bước tới, liếc mắt nhìn Đường Lăng vênh váo tự đắc, hơi lắc đầu, ngăn anh ta lại: “Bỏ qua đi. Đã muộn thế này rồi, vẫn nên sớm vào nghỉ đi, nghỉ ngơi sớm chút đi”

Lúc này Đường Lăng mới dừng tay.

Đường Thành Lâm cảm kích nhìn Giang Cung Tuấn: “Giang Cung Tuấn, cảm ơn cháu”

Giang Cung Tuấn phất tay.

Niếp Lệ bước tới trước mặt Giang Cung Tuấn, vẻ mặt tôn kính: “Anh Giang, anh xem chuyện này nên giải quyết thế nào mới được? Tôi đổi hết tất cả nhân viên quản lý và bảo vệ của khách sạn, anh thấy thể nào?”

Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Tự cô nhìn rôi làm đi”

Nói xong, anh xoay người rời đi.

“Giang Cung Tuấn…”

Đường Khánh đúng lúc bước tới, gọi anh lại.

Giang Cung Tuấn xoay người nhìn Đường Khánh, nói: “Tôi sẽ giúp chuyện của Đường Mạnh”

Đường Khánh vội vã nói: “Cảm ơn”

Giang Cung Tuấn cũng không nhiều lời, xoay người rời đi.

Người nhà họ Đường dưới sự hướng dẫn của Niếp Lệ bước vào khách sạn Huy Hoàng, rốt cuộc cũng tìm được nơi dừng chân.

Trong một căn phòng tổng thống trong khách sạn.

Cả đám người nhà họ Đường tụ tập lại một chỗ.

Đường Hiện không nhịn được hỏi: “Ba, rốt cuộc tên nhóc Giang Cung Tuấn này có lai lịch thế nào? Nhà họ Đường chúng ta đắc tội với nhà họ Ngụy và nhà họ Hứa, bây giờ cả thành phố Tử Đẳng này không hề có người nào dám có liên quan gì đến nhà họ Đường mình, vậy mà Giang Cung Tuấn lại có thể khiến Thời Đại nghe cậu ta?”

Đường Lăng nhớ ra gì đó, chợt nói: “Ba, chẳng lẽ ba đã quên lần trước lúc ở Nội Kinh các không phải có một người tên Hà Nhược Loan đi theo Bạch Tâm của Thời Đại à. Con nghe nói người tên Hà Nhược Loan đó là tổng phụ trách thức ăn của Thời Đại.”

Đường Lăng vừa nói, mọi người đều nhớ tới.

“Lần trước Đường Sở Vi cũng vì Hà Nhược Loan nên mới cãi nhau với Giang Cung Tuấn, còn đòi ly hôn với cậu ta”

“Hai người này chắc chắn có liên quan đến nhau. Chắc chắn là Giang Cung Tuấn đi cầu xin Hà Nhược Loan nên Hà Nhược Loan mới ra mặt.”

Người nhà họ Đường nghị luận ầm.

Đường Thành Lâm phất tay nói: “Được rồi, giải tán đi, về ngủ sớm chút đi”

Lúc này mọi người mới rời khỏi căn phòng tổng thống này, về căn phòng khác của mình nghỉ ngơi.

Giang Cung Tuấn lái xe rời khỏi khách sạn Huy Hoàng.

Anh trực tiếp gọi điện cho Quỷ Kiến Sầu.

Quỷ Kiến Sầu đã ngủ rồi. Ông ta bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, sau khi thấy người gọi tới là Giang Cung Tuấn thì không dám chậm trễ, lập tức bắt máy: “Anh… Giang, có gì dặn dò?”

“Tôi cần địa chỉ nhà họ Liễu”

“Là nhà họ Liễu kia à?”

“Nhà của Liễu Thạnh Hồng, có đứa con trai tên Liễu Súng”

“Được, tôi lập tức điều tra.”

Quỷ Kiến Sầu cúp máy, nhanh chóng gọi điện cho tổng bộ, bắt đầu dùng mạng lưới tình báo.

Ông ta rất nhanh đã biết được tất cả tin tức của nhà họ Liễu.

Ông ta gửi tất cả những tin tức đó qua cho Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn đang lái xe chạy tới biệt thự nhà họ Liễu.

Hiện tại, thành phố Tử Đằng có hơi hỗn loạn, thế lực khắp nơi đều dây dưa nhau, rất khó dựa vào quan hệ để cứu Đường Mạnh. Hơn nữa, ngoại trừ Tiêu Dao Vương ra thì anh cũng không còn biết người có chức có quyền nào khác.

Tiêu Dao Vương là tổng chỉ huy của năm quân, hiện tại đang trấn giữ ở thành phố Tử Đằng.

Ông ta bị không ít người dòm ngó, một khi làm sai chuyện thì rất có khả năng vạn kiếp bất phục.

Bây giờ, chỉ còn một cách có thể cứu Đường Mạnh.

Đó chính là người nào bắt thì để người đó dẫn ra.

Không bao lâu, anh đã tới biệt thự nhà họ.

Liễu.

Bây giờ đã gần ba giờ sáng.

Nhưng đèn trên lầu hai của biệt thự nhà họ Liễu vẫn đang sáng.

Giang Cung Tuấn đậu xe xong thì tới ngay bờ tường căn biệt thự, đặt tay lên tường rào, nhẹ nhàng dùng sức bật người lên, trực tiếp nhảy lên bức tường rào cao hơn hai mét, ngay sau đó nhảy vào trong biệt thự.

Anh bò tường lên lầu hai, bước vào ban công của căn phòng còn sáng đèn trên lầu hai.

Trong phòng.

Trong mũi Liễu Súng vẫn còn nhét giấy do anh ta bị Đường Mạnh đánh đến mức chảy rất nhiều máu mũi.

Hôm nay tâm trạng của anh ta không tệ.

Anh ta dùng nhà họ Đường để nịnh bợ Hứa Khung của nhà họ Hứa, sau này có được sự che chở của nhà họ Hứa, anh ta sẽ phát tài, nhà họ Liễu cũng sẽ lên hương.

Bởi vậy, anh ta đã bỏ ra một tỷ để tìm một ngôi sao nữ hạng hai.

Trong phòng, bọn họ đang Tăn giường”.

Bên trong vang lên tiếng rên rỉ khiến người khác nhộn nhạo.

Giang Cung Tuấn vừa nhảy vào ban công đã nghe thấy tiếng rên, cho dù anh chưa từng làm chuyện này những cũng biết bọn họ đang làm gì.

Anh nhíu mày, lẩm bẩm: “Đêm hôm khuya khoắc không ngủ đi, lăn giường cái gì chứ”

Anh muốn xông vào nhưng nghĩ đến việc làm phiền chuyện tốt của người khác cũng không ổn.

Cho nên, anh đứng đợi khoảng mười phút.

Trong phòng đã yên tĩnh lại.

Lúc này, anh mới đẩy cửa sổ ra, leo cửa sổ vào phòng.

Một người phụ nữ trần như nhộng, dáng người đẹp đế đang dựa vào lòng Liễu Súng, ngón tay vuốt ve trên người anh ta, vẻ mặt quyến rũ: “Cậu Liễu, cậu đã hứa với em sẽ đầu tư một bộ phim để em làm nữ chính mà”

“Ha ha, được thôi.”

Tâm trạng của Liễu Súng khá tốt, anh ta cười to nói: “Chờ tôi giàu rồi thì chuyện này không thành vấn đề”

Giang Cung Thần nhìn người phụ nữ chui rúc cả người vào chăn, chỉ lộ ra một cái đầu, không khỏi sờ mũi, nói thầm trong lòng: Mấy tên cậu ấm nhà giàu thật đúng là biết chơi.

Anh là đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông tuổi trẻ đầy sức sống, đứng ngoài nghe mấy tiếng kêu kiểu này khó tránh sẽ tưởng tượng bậy bạ.

Anh quyết định lát nữa về nhà chắc chắn phải triền miên với Đường Sở Vi.

Cho dù Đường Sở Vi không muốn thì anh cũng sẽ mạnh mẽ muốn cô.

Nhịn lâu như vậy rồi, anh không muốn nhịn đến hỏng đâu.

Giang Cung Tuấn mang một cái ghế gần đó tới ngồi xuống, nhìn Liễu Súng đã đánh mất năng lực hành động, thản nhiên nở nụ cười: “Anh nên biết tại sao tôi lại tìm tới anh chứ nhỉ?”

Liễu Súng hung tợn mắng to: “Đồ vô dụng.

Rốt cuộc cậu đã làm gì tôi hả? Tôi nói cho cậu biết, cậu xong đời rồi. Tôi sẽ tố cáo cậu tội đột nhập nhà người khác, cậu cứ chờ nửa đời sau ở tù đi”

Giang Cung Tuấn nở nụ cười khinh miệt.

Anh đứng dậy, cầm hơn mười cây kim trong tay, nhanh chóng đâm kim vào trên người Liễu Súng.

“Cậu…

Liễu Súng cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, vẻ mặt thay đổi.

Giang Cung Tuấn thu hồi kim, tiện tay ném vào trong thùng rác cạnh đó.

“Nửa đời sau của anh cũng đừng nghĩ tới chuyện gặp phụ nữ nữa”

Anh nói xong thì xoay người đi.

Sau khi Giang Cung Tuấn đi, Liễu Súng nhanh chóng cởi quần ra.

Anh ta rít gào, nhìn ngôi sao nữ còn đang chui rúc trong chăn.

Bình luận

Truyện đang đọc