CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Thái Khiêm hoàn toàn sững sờ.

Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?

Một tên có vẻ ngoài xấu xí, ăn mặc vô cùng bình thường như thể này, sao lại là ông chủ sau màn của Vượt qua Thời Đại được?

Anh ta không tin đây là sự thật.

“Giám đốc Bạch, chủ tịch Hướng, mọi người đây là đang đùa với tôi phải không?”

“Cút!” Hướng Hiểu chỉ vào cửa lớn.

Anh ta có thể đi đến bước này, chắc chắn là người thông minh.

Anh ta biết, chắc chắn là Thái Khiêm đắc tội ông chủ sau màn, bây giờ mới bị phong sát.

“Thái Khiêm, cậu đã bị đuổi việc. Từ nay về sau không có bất kỳ công ty giải trí trong nước nào dám tuyển cậu nữa, cậu cũng không cần đi đóng phim, các chương trình gameshow lớn sẽ không mời cậu nữa. Bây giờ, cậu cút ngay cho tôi!”

“Giám, giám đốc Hướng, chuyện này…” Thái Khiêm nhìn Hướng Hiểu, nói: “Ban nãy mới ký hợp đồng…”

Giang Cung Tuấn cũng mặc kệ, đứng lên bước đi.

Vốn anh cũng định trở về, tôi sẽ hỏi Thái Khiêm ký tên sau, về làm niềm vui cho Sở Sở. Tuy nhiên, nhìn thấy Thái Khiêm quăng rác lung tung, anh đã không thích rồi. Chính anh cũng là một kẻ lười, vôn không có quyên đi yêu cầu người khác, nên mới mắt nhằm mắt mở cho qua.

Tuy nhiên, lúc đi ra ngoài, Thái Khiêm vậy mà lại lấy anh ra sao tác.

Lúc này Thái Khiêm mới nhận thức rõ mình đã thật sự làm sai. Anh ta vội vàng đuổi theo Giang Cung Tuấn, kêu lên: “Ông chủ… Ông chủ, tôi sai rồi, ngài cho tôi một cơ hội nữa được không? Tôi cam đoan sẽ làm việc thật chăm chỉ, tôi là ngôi sao đang nổi nhất hiện tại, fan của tôi lên đến triệu…

Giang Cung Tuấn xoay người, nhìn Thái Khiêm đuổi theo cầu xin, thản nhiên nói: “Sao nào, nghe không hiểu lời của tôi à? Chẳng lẽ phải gọi đến bảo vệ đuổi người đi?”

Nghe vậy, sắc mặt Thái Khiêm trầm xuống, uy hiếp nói: “Fan của tôi có hàng triệu, trải rộng cả nước. Anh hủy hợp đồng với tôi, phong sát tôi, anh có biết như thế sẽ có hậu quả gì không? Anh không tin phải không, tôi đăng weibo, lập tức tòa nhà Vượt qua Thời Đại sẽ bị fan của tôi vây sụp”

Giang Cung Tuấn cười nhìn anh ta: “Cậu có thể thử xem” Nói xong, anh quay người bước đi.

Lúc rời đi còn dặn dò: “Bạch Tâm, gọi bảo vệ đuổi người đi”

Bạch Tâm không dám chậm trễ, lập tức gọi bảo vệ.

Chẳng mấy chốc đã có bảo vệ đi lên, đuổi Thái Khiêm ra ngoài.

Giang Cung Tuấn trực tiếp lái xe về nhà.

Cùng lúc đó, Tử Đằng, khách sạn nào đó.

Hứa Linh lên làm phó giám đốc Vượt qua Thời Đại, trong lòng vẫn rất vui vẻ. Cô ta gọi thẳng hẹn Đường Sở Vi ra ăn cơm.

“Sở Vi, cậu biết không, tôi đến tập đoàn Vượt qua Thời Đại, vốn nghĩ xin vào làm một quản lý thôi, chủ tịch Bạch trực tiếp để tớ làm phó giám đốc luôn. Lần này cuối cùng có thể thi triển quyền cước trên sân khấu rồi: “Sao cơ, phó giám đốc của Vượt qua Thời Đại?” Đường Sở Vi cả kinh, khuôn mặt bỗng nhiên vui mừng, nói: “Hứa Linh, chúc mừng cậu. Phải rôi, Vĩnh Thái của mình cũng có tính toán sẽ gia nhập Vượt qua Thời Đại. Bây giờ cậu là phó giám đốc, đến lúc đó cậu giúp đỡ tớ thêm chút nhé.”

Nghe vậy, vẻ mặt Hứa Linh trầm xuống.

“Sở Vị, tuy tớ là phó giám đốc của Vượt qua Thời Đại, quyền lực rất lớn, nhưng lấy công mưu tư là tối ky của công việc. Nếu Vĩnh Thái thật sự đạt đến tiêu chuẩn sáp nhập, tớ chắc chắn sẽ giúp đỡ. Nhưng nếu Vĩnh Thái ngay cả tư cách cũng không có, cậu bảo tớ giúp cậu, đó chẳng phải là khiến mình phạm sai lầm sao?”

Đường Sở Vi tinh nghịch mà thè lưỡi.

“Tớ, tớ sẽ cố gắng, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất để Vĩnh Thái có tư cách. Nhưng mà, đến lúc đó, cậu cần phải tiết lộ một ít thông tin nhỏ nhỏ cho tớ nha”

Hứa Linh lúc này mới bật cười, nói: “Như vậy không thành vấn đề.”

Hai người ăn cơm trong một phòng bao, trong phòng có một cái Tv LCD. Lúc này đây, trên TV đang phát tin tức.

“Xin chào tất cả khán giả, mọi người buổi trưa tốt lành. Chào mừng các bạn đến kênh tin tức của Vượt qua Thời Đại. Trưa ngày hôm nay, ngôi sao lớn Thái Khiêm xuất hiện ở tập đoàn Vượt qua Thời Đại…”

Đường Sở Vi đang ăn cơm nghe được tiếng truyền đến từ TV, nhất thời trước mắt sáng ngời, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm.

“Wow, là Thái Khiêm thật.”

Hứa Linh hỏi: “Thế nào, cậu cũng thích Thái Khiêm?”

“A, mình thích hết. Bài hát, phim, phim truyền hình của ảnh, mình đều thích”

“Tin ngoài luồng. Thái Khiêm có hẹn ký hợp đồng với công ty giải trí Vượt qua Thời Đại, tuy nhiên ngay đúng hôm nay, có người muốn đánh lén Thái Khiêm, còn khiến vệ sĩ của Thái Khiêm bị thương. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mời quan sát…”

Trên màn hình ti vi xuất hiện hình ảnh Giang Cung Tuấn bị mấy chục bảo vệ vây quanh. Cuối cùng còn hiện ra hình ảnh Giang Cung Tuấn giải thích.

Nhìn thấy Giang Cung Tuấn, sắc mặt Đường Sở Vi cũng trở nên trầm xuống. Hứa Linh cũng nhíu mày, nhỏ giọng nói thầm: “Thằng nhóc kia làm gì vậy? Đánh lén Thái Khiêm? Không muốn sống nữa chăng?”

Phát hiện ra vẻ mặt Đường Sở Vi không thích hợp, Hứa Linh không kìm được hỏi: “Sở Vi, cậu không sao chứ?”

“Không, không có gì.’ Đường Sở Vi khẽ xua tay.

Giang Cung Tuấn này, ở nhà mất mặt chưa đủ, bây giờ mất mặt lên đến cả TV rồi.

“Sở Vi, không phải tớ nói với cậu rồi à, Giang Cung Tuấn căn bản không xứng với cậu. Thế này đi, hôm nào tớ có thời gian, tớ giới thiệu cậu với cậu Ngụy”

“Được rồi, quên đi” Đường Sở Vi xua tay đúng lúc.

“Haizz.”

Hứa Linh cũng lắc đầu, âm thầm tiếc hận thay Đường Sở Vi. Có tư sắc, tài hoa, như cậu ấy, hoàn toàn có thể tìm một người rất tốt. Bây giờ cô ấy lại cố tình thắt cổ tự tử trên cái cây tên Giang Cung Tuấn này.

Sau khi ăn xong, Đường Sở Vi quay về Vĩnh Thái. Một đống lớn phiền toái Vĩnh Thái, cô đã từng bước từng bước mà giải quyết. Hơn nữa, hiện tại tài khoản công ty có hơn mấy trăm triệu, cô tính toán sẽ sử dụng thật tốt số tiền này. Trong thời gian ngăn nhất, cô mở rộng Vĩnh Thái, tranh thủ đạt được tư cách gia nhập trở thành thành viên của trung tâm tài chính Vượt qua Thời Đại.

“Chủ tịch…”

Ngay lúc Đường Sở Vi thật sự viết kế hoạch mở rộng, Đường Long gõ cửa đi vào.

“Sao?”

Đường Sở Vi nhìn về phía Đường Long. Anh ta cầm ra một tấm thiệp mời, đặt lên bàn nói: ‘Đây là thiệp mời do bác sĩ Phương đưa đến. Nửa tháng nữa là sự kiện về dược mỗi năm một lần. Đến lúc đó, mỗi một công ty y dược sẽ cử bác sĩ có khả năng lớn tham gia sự kiện lần này, đoạt được cái tên “thần y”

“ừ”

Đường Sở Vi gật đầu.

Sự kiện này cô biết; Vốn là người Tử Đằng, sao cô lại không biết sự kiện truyền thống ở Tử Đằng chứ?

Đại hội y khoa mỗi năm một lần.

Mỗi một lần đại hội là một lần các bác sĩ từ các phòng khám trong phố tụ hội lại. Thậm chí còn có một ít người tham gia là đến từ nước ngoài, mục đích chính là để trổ hết tài năng, tranh đoạt cái tên thần y.

Chính từ hai mươi năm trước, sau khi Phương Vĩnh Cánh đoạt được cái tên thần y, hai mươi năm qua cho đến bây giờ ông ta vẫn chưa thua cuộc, vẫn là thần y.

“Thần y tranh đoạt, lần này Vĩnh Thái chỉ sợ cũng chính là đi chơi một chuyến”

Đường Sở Vi rất rõ ràng thực lực của Vĩnh Thái.

Ngay cả Vĩnh Nhạc còn kém hơn.

Mà phòng khám của Vĩnh Thái, quy mô càng nhỏ, chí có mấy trung y, nhưng lại không phải người cao cấp nhất, ngay cả hội viên hiệp hội trung y cũng không phải.

Ở Tử Đẳng, trung y lại rất nhiều. Trung y lợi hại lại lấy lực thắng số.

“Y thuật của Giang Cung Tuấn…” Đường Sở Vi nghĩ đến Giang Cung Tuấn.

Cô là do Giang Cung Tuấn chữa khỏi, lại còn là chữa khỏi hai lần. Y thuật của Giang Cung Tuấn chắc chăn rất mạnh, thậm chí không ở dưới Phương Vĩnh Cánh.

Tối đó, Đường Sở Vi về đến nhà. Cô cũng không vì Giang Cung Tuấn lên TV khiến cô mất mặt mà cô giận dữ, cô trực tiếp kéo Giang Cung Tuấn vào trong phòng, nói với anh về sự kiện y học nửa tháng sau.

“Cuộc thi y học?” Giang Cung Tuấn vuốt cằm.

Đường Sở Vi nói: “Giang Cung Tuấn, đây chính là một cơ hội có thể xác định khả năng. Chỉ cần anh có thể trổ hết tài năng, vậy không ai nói anh là phế vật nữa, hơn nữa như thế cũng có thể tăng thêm danh tiếng của Vĩnh Thái.”

Giang Cung Tuấn thật sự không có chút hứng thú nào với cuộc thi y thuật này. Khả năng của anh, thiên hạ vô song, có một không hai thiên hạ, muốn đoạt vị trí thứ nhất, chỉ là chút chuyện nhỏ.

Anh cười nhìn Đường Sở Vĩ: “Nếu năng lực của anh hơn thần y Phương, đoạt được thứ nhất, vậy có thưởng không?”

Đường Sở Vi nghĩ nghĩ, nói: “Có, chỉ cần anh có thể đoạt được vị thứ nhất, em sẽ ngủ chung với anh. Nói lời giữ lời, tuyệt không làm trái.”

Bình luận

Truyện đang đọc