CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Áo giáp Hắc Long Bên ngoài khách sạn Tử Đằng. Có hàng ngàn quân Hắc Long đang quỳ rạp dưới nền đất.

Đứng phía trên cùng chính là Ngô Huy đang mặc trên người bộ áo giáp, trong tay anh ta cũng đang câm một bộ áo giáp khác.

Tiêu Dao Vương đứng bên cạnh, trong tay cầm tập hồ sơ màu đỏ.

Hô hào bốn chữ, chào mừng tướng Long.

m thanh vang dội.

Điêu này đã gây ra sự chú ý người đi đường ở bên ngoài khách sạn.

Cảnh sát an ninh dường như cũng chết lặng.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Vạn Hoàng Thịnh vừa mới đi, giờ lại đến quân Hắc Long với Tiêu Dao Vương Xuất hiện.

Lẽ nào Hắc Long thật sự ở trong khách sạn này ư?

Trong khách sạn.

Đường Lăng vội vàng chạy đến, vừa chạy, vừa la lên: “Ông nội, chị Sở Vi, không xong rồi, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi”

Đường Thành Lâm quở trách nói: “Vội vội vàng vàng, còn ra cái thể thống gì nữa”

“Không đâu, ông nội, thật sự đã xảy ra chuyện rồi, bên ngoài lại xuất hiện quân Hắc Long, đến cả Tiêu Dao Vương cũng có mặt, bọn họ đều hét to, chúc mừng tướng Long.”

Nghe đến đây, mọi người ai nấy cũng đều sửng sốt.

Tướng Long?

Hắc Long thật sự ở khách sạn này sao?

Ai ai cũng đều dòm ngó xung quanh, nhưng lại không thấy bóng dáng của Hắc Long đâu.

Đường Sở Vi cũng liếc mắt nhìn xung quanh, nhưng cũng không nhìn thấy Hắc Long-Giang Cung Tuấn đâu, cô không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Đi, chúng ta ra ngoài xem sao.”

Đường Thành Lâm đứng dậy đi ra ngoài đầu tiên.

Đường Sở Vi và người nhà họ Đường lần lượt theo sau.

Những người khách có mặt tại đó cũng bước ra ngoài.

Giang Cung Tuấn đứng yên tại chỗ, anh sờ mũi, nhỏ giọng nói: “Xảy ra chuyện gì đây?”

Anh vô cùng hoài nghi, cũng bước theo sau.

Bên ngoài khách sạn.

Hàng ngàn quân Hắc Long vẫn đang quỳ rạp dưới đất.

Ngô Huy đang quỳ gối ở đằng trước kia, trong tay đang cầm áo giáp Hắc Long, Đúng lúc nhà họ Đường đi ra, ai nấy hoảng hốt khiếp sợ khi thấy cảnh này.

Đường Sở Vi bước đến, bất lực nói: “Hắc Long thật sự không có ở đây, các người đang làm gì thế này? Tôi thật sự không có quan hệ gì với Hắc Long cả, các người đi tìm Hắc Long, sao lại đến chỗ tôi chứ.”

“Chúc mừng Hắc Long”

“Chúc mừng Hắc Long”

“Chúc mừng Hắc Long”

Hàng ngàn quân Hắc Long được Giang Cung Tuấn đưa đến Tử Đằng kia không ngừng đồng thanh hô to, âm thanh như tiếng sấm vang dội.

“Hắc Long thật sự ở đây sao?” Hà Diệp Mai không kìm nén được, nhìn xung quanh một lượt, Hắc Long có dáng vẻ như thế nào, bà ta cũng đã từng xem qua ở trên tỉ vi, bởi vì lân trước Hắc Long đã giúp Sở Đường Vi giành được bác sĩ đại tài, lúc ấy được truyên hình trực tiếp trên cả nước.

Thế nhưng khi bà ta nhìn xung quanh, đều không thấy bóng dáng Hắc Long đâu cả.

Tất cả mọi người ai nấy cũng đều hoài nghi?

Giang Cung Tuấn đúng lúc đi ra.

Nhìn về phía Tiêu Dao Vương, Ngô Huy, sau đó lại nhìn hàng ngàn quân Hắc Long, anh khế cau mày, chen vào đám đông kia.

“Chuyện gì thế?”

Đường Lăng lập tức chửi ầm lên: “Không nhìn thấy đang chúc mừng tướng Long sao, tên cặn bãấ như mày chen chúc tham gia làm gì chứ?”

Hà Diệp Mai cũng phụ họa theo: “Giang Cung Tuấn, cậu chen cái gì mà chen chứ, muốn chết ư, đắc tội với nhân vật lớn, mười cái mạng cậu cũng không đền nổi”

Cuối cùng, Giang Cung Tuấn cũng chen lên được phía trước, nhìn thấy Ngô Huy, Mộc Ninh và quân Hắc Long đang quỳ trên nền đất, lại nhìn đến Tiêu Dao Vương, anh bất lực nói: “Các cậu đến đây làm gì?

Ngô Huy liền đứng dậy, hai tay cầm áo giáp, đưa đến trước mặt Giang Cung Tuấn, nói: “Tướng Long, cấp trên đã đưa chỉ thị xuống, yêu cầu anh phục chức, đây là áo giáp Hắc Long, xin anh nhận cho, Nam Cương cần anh chỉ đạo.

Đường Sở Vi mới nhận ra Ngô Huy.

Ngô Huy thì cô biết.

Cô biết anh ta mở một phòng khám Trần Tục ở thành phố Tử Đăng.

Cô cũng từng ở phòng khám Trần Tục đó mấy ngày.

Nhìn thấy Ngô Huy mặc áo giáp trên người, hơn nữa trên vai còn khắc một sao, lại còn thấy anh ta cầm chiếc áo giáp trong tay, nói chuyện với Giang Cung Tuấn.

Cô như như bị sét đánh ngang tai, đứng đờ ra tại chỗ, đầu óc hoàn toàn bị trống rỗng, không suy nghĩ được gì.

Nhà họ Đường dường như cũng chết lặng.

“Tướng Long?”

“Đây là tướng quân, gọi là tướng Long-Giang Cung Tuấn đó sao?”

Ai nấy lúc này cũng mồm há hốc, mắt trợn tròn.

“Điều này, điều này sao có thể chứ?”

“Con rể Giang Cung Tuấn của nhà họ Đường chính là Hắc Long ư?”

Tiêu Dao Vương bước đến, tay cầm tập hồ sơ đưa cho Giang Cung Tuấn, nói: “Cấp trên đã sớm có quyết định rồi, muốn anh phục chức, tiếp tục làm tổng thống lĩnh của quân Hắc Long, Nam Cương cần anh quay trở về chỉ đạo.

Giang Cung Tuấn biết, lần này anh chạy thoát không nổi rồi.

Tử Đăng không có gì để anh lưu luyến nữa rồi.

Anh cầm tập hồ sơ, sau đó lấy áo giáp trong tay Ngô Huy, quay người đi vào trong khách sạn, anh đi đến gian phòng ở khu nghỉ ngơi, bắt đầu thay đồ.

Bên ngoài, tất cả mọi người sững sờ.

Đặc biệt là nhà họ Đường.

Bọn họ đều hóa đá, giống như bức tượng điêu khắc ấy.

Bọn họ không tin đây là sự thật.

Không tin rằng, Giang Cung Tuấn bước chân vào nhà họ Đường kia chính là Chiến thần Hắc Long danh bất hư truyền, có thể làm rung chuyển trời đất cả Nam Cương, và cũng chính là người bảo vệ Đoan Hùng.

Giang Cung Tuấn và Hắc Long không thể nào là cùng một người được.

Cộc cộc cộc.

Trong khách sạn, tiếng giày da bước trên nền đất truyền đến.

Mọi người đều ngoái đầu nhìn.

Chỉ có thể thấy một người đàn ông mặc áo giáp Hắc Long đang đi ra.

Áo giáp Hắc Long có màu chủ đạo là màu đen.

Trên áo giáp ấy, khắc một con rồng đen sống động như thật, trên bả vai áo giáp có nạm khắc năm sao.

Có năm sao trên vai.

Tướng quân năm sao của nước Đoan Hùng, đạt được một cấp bậc như thế này chính là nước Đoan Hùng chỉ có năm người.

Khí chất trên người Giang Cung Tuấn bây giờ so với lúc trước lại khác một trời một vực.

Anh mặc chiếc áo giáp Hắc Long, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị, toàn thân toát lên vẻ bức người.

Bước từng bước đến, tất cả mọi người đều bị khí chất ấy, ép bức đến nghẹt thở, giống như: ngọn núi lớn đang đè trên người, khiến bọn họ không thể vùng vẫy được.

“Chúc mừng tướng Long”

Tiếng hô hào vang lên.

Cách khách sạn Tử Đằng, Ở một nơi xa.

Hứa Linh đang nhìn từ xa, thấy Giang Cung Tuấn mang áo giáp Hắc Long từ từ đi ra.

Vào khoảnh khắc này, Giang Cung Tuấn là người đàn ông đẹp trai nhất thế gian.

Hai mắt cô ta cô đọng giọt nước mắt, bao phủ một màn sương, bỗng chốc nước mắt vô cớ chảy xuống.

“Giang Cung Tuấn, cậu cuối cùng chính là cậu rồi, cậu không thể yên ổn trở thành Hắc Long được sao? Hà cớ gì phải làm con rể nhà họ Đường, chịu phải sự tức giận của bọn họ, và chịu đựng sự uất ức của Đường Sở Vi chứ”

“Đường Sở Vị, tôi đã nói rồi, cô nhất định sẽ hối hận”

Hứa Linh khóc vì vui sướng.

Cô ta vui vì Giang Cung Tuấn đang mặc áo giáp Hắc Long kia.

Giang Cung Tuấn từ từ bước ra dưới cái nhìn săm soi của hàng vạn con mắt.

Mọi người đứng ở cửa tự động tách sang hai bên, nhường ra một con đường.

Chỉ duy nhất Sở Đường Vi vẫn chôn chân tại chỗ.

Khoé mắt cô nhoè đi, nhìn Giang Cung Tuấn mặc chiếc áo giáp Hắc Long kia, nước mắt vô thức chảy dài.

Cô khóc không nên lời.

“Tại sao chứ?”

Cô to giọng hét theo.

Đối diện với Đường Sở Vi, Giang Cung Tuấn không biết nói gì mới tốt.

Những gì nên nói thì anh ấy đã nói rồi, và những việc cần phải làm thì anh cũng đã làm rồi.

Bây giờ, anh và Đường Sở Vi cũng không còn bất cứ một mối quan hệ nào nữa.

Tử Đằng cũng không thuộc về anh nữa rồi.

Thành phố phồn hoa này cũng không còn là của anh nữa rồi.



nguy cấp, Tử Đảng cũng không còn là của chúng ta, chúng ta phải quay về Nam Cương giết giặc”

“Giết giặc, giết giặc”

“Bảo vệ Đoan Hùng, bảo vệ người dân Đoan Hùng”

Hắc Long quân khí thế hừng hực.

Vào lúc này, hàng ngàn chiếc xe.Jeep đang đến.

“Đi thôi”

Giang Cung Tuấn hét lớn.

Dưới sự quan sát của hàng ngàn ánh mắt, quân Häc Long lần lượt lên xe jeep.

Ngô Huy đứng bên cạnh Giang Cung Tuấn, nhẹ nhàng kéo tay Giang Cung Tuấn: “Thưa boss, chị dâu đâu?”

Giang Cung Tuấn ngập ngừng dừng lại, anh không quay đầu lại, trực tiếp rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc