Đường Sở Vi nhìn ông cụ tự xưng là Giang Thời này, trên gương mặt cô mang theo vẻ nghỉ ngờ.
Cô cũng không biết nhiều về chuyện của nhà họ Giang, bởi vì từ đầu đến cuối, cô đều không biết thân phận của Giang Cung Tuấn. Sau khi biết được thân phận của anh thì anh cũng chưa từng nói với cô về chuyện của nhà họ Giang.
Nhưng cô biết trong trận hỏa hoạn lớn vào mười năm trước, người nhà họ Giang đều đã chết cháy hết, không còn lại một ai.
Cô không biết Giang Thời đã sống sót thế nào? Lại càng không biết Vương Thiên Điện mà ông ta nói là thứ gì nữa.
Cô ta nghi ngờ hỏi: “Ông, ông thật sự là ông nội Giang Thời sao?”
“Vậy cô cho rằng tôi là ai?” Giang Thời liếc mắt nhìn Đường Sở Vi.
Cô lại hỏi: “Vương Thiên Điện là thứ gì?”
Vẻ mặt của Giang Thời bình tĩnh, ông ta thản nhiên đáp: “Cô chỉ cần biết, đây là một thế lực cực kỳ mạnh mẽ là được, nếu lên làm thiếu chủ của Vương Thiên Điện, thì cô chính là người phụ nữ có quyền lực nhất trên toàn thế giới”
Đường Sở Vi sững sờ, chợt hô lên kinh hãi: “Thì ra là ông, là ông vẫn luôn đối đầu với Giang Cung Tuấn sao?”
Giang Thời cười nhạt, ông ta không thừa nhận, cũng không phủ nhận: “Không phải cô muốn khiến Giang Cung Tuấn phải hối hận hay sao? Chỉ cần cô đồng ý, vậy Giang Cung Tuấn cũng sẽ không còn là đối thủ của cô nữa. Tứ đại Thiên Vương dưới trướng Vương Thiên Điện, cho dù là người nào cũng đều mạnh hơn Giang Cung Tuấn hiện tại”
“Tôi không đồng ý với ông đâu, ông xuống xe ngay cho tôi.” Đường Sở Vi trở mặt, chỉ vào cửa xe.
Giang Thời nhún vai, đáp: “Xem ra tôi không nhìn lầm người rồi, thực ra, tôi cũng chỉ thử cô một chút mà thôi, Giang Cung Tuấn là cháu trai tôi, làm sao tôi có thể đối nghịch với cậu ta được chứ. Cô có biết hiện giờ cậu ta có bao nhiêu kẻ địch không?”
“Hửm?” Đường Sở Vi lại nghi ngờ.
Ông già này đang làm gì vậy?
“Cô có biết tại sao cậu ta lại không ở bên cô không?”
Cô hỏi: “Tại sao?”
Giang Thời đá cậu ta tổn thương, hai là bởi vì bất đắc dĩ. Cậu ta † là vì cô đã từng khiến có quá nhiều kẻ địch, nên lo rằng nếu tiếp tục ở bên cạnh cô, thì kẻ địch sẽ bắt cô để uy hiếp cậu ta. Cậu ta đang bảo vệ cô, còn nữa, đó là bây giờ bên cạnh cậu ta đã có thêm mấy người phụ nữ có thể chọn lựa. Đứa trẻ này chính là một tên máy móc, không biết xử lý tình huống tùy theo biến báo, đàn ông ba vợ bốn nàng hầu không phải rất bình thường hay sao?”
Nghe vậy, sắc mặt của Đường Sở Vi nặng nề.
Giang Thời tiếp tục nói: “Thiên Tử sắp chết rồi, Thiên Tử vừa chết tất sẽ loạn. Vương cho rằng lôi Giang Cung Tuấn ra ngoài thì có thể giải quyết tất cả, nhưng không biết một đám người bảo thủ của nhà họ Giang đó, hoàn toàn không bận tâm đến hậu nhân của nhà họ Giang, chỉ cần Giang Cung Tuấn bắt đầu hành động thì sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được”
Giang Thời giống như đang nói với Đường Sở Vị, lại như đang lẩm bẩm một mình.
Những lời mà ông ta nói, Đường Sở Vi không hiểu một câu nào.
Ông ta liếc mắt nhìn cô, thấy trên gương mặt cô mang theo vẻ nghỉ ngờ, mới cười hỏi: “Bây giờ cho cô một sự lựa chọn. Cô muốn trả thù Giang Cung Tuấn, hay là muốn lén bảo vệ Giang Cung Tuấn đây?”
“Ông có ý gì?” Đường Sở Vi khó hiểu hỏi.
Giang Thời cười đáp: “Cho dù cô đưa ra chọn lựa gì thì tôi cũng sẽ ủng hộ cô. Trả thù Giang Cung Tuấn, thì Giang Cung Tuấn sẽ mất đi tất cả mọi thứ của hiện tại, mặc cho cô khống chế. Cô có thể đưa cậu ta tới một nơi không người, rồi mãi mãi ở bên nhau.”
Đường Sở Vi rất bình tĩnh hỏi: “Còn lại thì sao?”
Giang Thời nói: “Còn lại chính là, những chuyện mà cậu ta làm rất nguy hiểm, cô có thể âm thầm giúp đỡ cậu ta trong tối. Vào thời điểm cần thiết giúp cậu ta vượt qua cửa ải khó khăn?”
“Tôi, tôi có thể sao?”
“Chỉ cần cô gật đầu thì cô có thể”
Đường Sở Vi rơi vào trong suy nghĩ. Cô không chắc chắn người trước mặt rốt cuộc có phải là ông nội Giang Thời hay không.
“Làm thế nào tôi mới có thể tin ông được?”
“Ha ha..” Giang Thời cười to: “Tin hay không thì tùy cô, tôi cho cô thời gian một ngày để suy nghĩ, sau khi nghĩ kỹ thì gọi điện cho tôi”
Ông ta lôi ra một tấm thẻ rồi thuận tay ném qua, sau đó mở cửa xuống xe.
Đường Sở Vi nhận tấm thẻ, bên trên viết một số điện thoại. Cô nhìn Giang Thời xuống xe, trên gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ nghi ngờ.
“Giang Thời?” Cô nhẹ giọng thì thào.
Cô cảm thấy việc này chắc chắn phải nói cho Giang Cung Tuấn biết. Mà những lời nói khiến anh hối hận gì đó lúc trước, cũng chỉ là lời nói tức giận mà thôi.
Cô xuống xe, nhanh chóng đi về phía bệnh viện. Nhưng sau khi trở về phòng bệnh thì Giang Cung Tuấn đã không còn ở đó.
Cô nhìn Y Đình Thi đang nằm trên giường bệnh, h Giang Cung Tuấn đâu?”
Y Đình Thi muốn ngồi dậy, nhưng cả người đều quấn băng, trên người cũng cắm không ít ống dẫn, cô ta hoàn toàn không có cách nào ngồi dậy được, mới đáp một cách vô lực: “Anh… anh Giang đã trở về Nam Cương rồi”
“Đi Nam Cương?” Đường Sở Vi sững sờ, hỏi: “Đi Nam Cương làm gì?”
“Anh Giang nói, quản lý quân Hắc Long, trở về thủ đô lấy thượng hình kiếm giết Thiên Tử”
“Giết Thiên Tử?” Đường Sở Vĩ hô lên kinh hãi.
Lúc trước Giang Thời nói, Thiên Tử sắp chết, gã ta vừa chết tất sẽ loạn, mà một khi Giang Cung Tuấn hành động thì sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
“Chị Sở Vi, thực ra, thực ra em..” Y Đình Thi mở miệng muốn giải thích. Nhưng Đường Sở Vi không quay đầu lại mà vội vàng đi ra bên ngoài.
Sau khi bước ra khỏi bệnh viện, cô cầm tấm thẻ mà Giang Thời đưa cho, rồi nhấn số điện thoại bên trên.
Vừa gọi điện, vừa đi đến bãi đỏ xe.
Điện thoại đã kết nối nhưng lại không có người nghe.
Cô mở cửa lên xe, vừa lên xe đã nhìn thấy một ông cụ ngồi trên ghế lái phụ.
Cô hoảng sợ, vô ngực sợ hãi, nói: “Ông nội, ông dọa chết cháu mất.”
Giang Thời cười hỏi: “Sao nào, đã tin chưa?”
Đường Sở Vi nói với vẻ mặt nặng nề: “Giang Cung Tuấn đã về Nam Cương rồi, sắp quản lý quân Häc Long một lân nữa, sau đó về thủ đô lấy thượng hình kiếm giết Thiên Tử. Trước đó ông nói, Giang Cung Tuấn vừa hành động chính là muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Đây là thật sao?”
“Đương nhiên”
“Vậy, phải làm như thế nào mới có thể cứu được anh ấy?” Đường Sở Vi nhìn Giang Thời với ánh mắt mong đợi.
“Tôi đã nói rồi, đương nhiên là thiếu chủ của Vương Thiên Điện, như vậy cô mới có thể giúp cậu ta”
“Được, cháu đồng ý với ông.
Cô không muốn Giang Cung Tuấn xảy ra chuyện, cô không biết người tự nhận mình là Giang Thời ở trước mắt này, rốt cuộc có phải là ông nội của Giang Cung Tuấn hay không. Nhưng chỉ cần có thể giúp được anh thì là ai cũng không quan trọng.
Hứa Linh vẫn luôn nói cô không hiểu Giang Cung Tuấn, nói cô không biết anh sẽ làm gì, muốn làm gì. Nghĩ kỹ lại, đúng thật là như vậy.
Trong lòng cô thầm nghĩ: Người khác được, thì mình nhất định cũng được, mình không phải là bình hoa.
Giang Thời tháo nhãn trên ngón tay cái xuống, thuận tay ném cho Đường Sở Vị, còn lôi một mật lệnh màu đen ra, cũng ném cho cô nốt.
Đường Sở Vi hỏi: “Cái gì đây?”
Giang Thời thản nhiên đáp: “Nhẫn Vương Thiên và Vương Thiên lệnh, ở Vương Thiên Điện chỉ nhận lệnh bài không nhận người.”
Cô liếc mắt nhìn lệnh bài. Phía trên lệnh bài khäc hai chữ Vương Thiên, mà phía sau lại là một hình vẽ thần bí.
Cô cất đi, hỏi: “Tiếp theo đây, cháu nên làm như thế nào?”
“Sẽ có người tới tìm cô” Giang Thời nói, mở cửa xe rồi lại đi xuống.
“Nhớ kỹ, đừng nói cho Giang Cung Tuấn biết”
Giọng nói của ông ta truyền tới.
“Ông nội..” Đường Sở Vi đang định hỏi gì đó, nhưng Giang Thời đã đi xa.
Bãi đỗ xe dưới hầm lại rơi vào trong im lặng, như thể chưa từng có người nào xuất hiện.
Cô nhìn nhẫn Vương Thiên, rồi lại nhìn Vương Thiên lệnh trong tay, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Vương Thiên Điện, đây rốt cuộc là tổ chức gì, đó thật sự là ông nội của Giang Cung Tuấn, Giang Thời sao?
Không phải ông ấy đã chết vào mười năm trước rồi à? Tại sao vẫn còn sống, còn kêu mình đừng nói cho Giang Cung Tuấn biết. Lỡ như ông ấy là người xấu, muốn hại anh thì phải làm thế nào?”
Đường Sở Vi trở nên khó xử. Lúc này, trong lòng cô có hơi loạn, không biết nên làm thế nào mới tốt.