CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Nhà họ Liễu thỏa hiệp Ngôi sao nữ nhanh chóng xoay người đứng lên, nhìn vào cái chỗ bị thu nhỏ lại của Liễu Súng.

Cô tức khắc ngạc nhiên.

Mới vừa rồi còn lớn đến vậy, sao bây giờ lại trở nên nhỏ như thế?

Cô bắt đầu dùng tất cả kỹ xảo của mình.

Cô ta dùng tay, miệng, ngực…

Cô ta đã dùng hết tất cả thủ đoạn nhưng nó vẫn không hê có phản ứng.

“A a a, tôi héo rồi. Bây giờ phải làm sao? Bây giờ phải làm sao hả?”

Liễu Súng lo lắng kêu lên.

Lúc này, Giang Cung Tuấn đã đi đến phòng của Liễu Thạnh Hồng.

Liễu Thạnh Hồng đã ngủ nhưng khi nghe thây có tiếng người leo vào từ cửa sổ thì bừng tỉnh, nhanh chóng bật đèn, lấy một con dao ra từ đầu giường, kêu lên: “Ai đó?”

“Chồng à, anh sao vậy? Chuyện bé xé ra to”

Người phụ nữ xinh đẹp năm cạnh ông ta tỏ vẻ oán giận nhưng khi nhìn thấy Giang Cung Tuấn đang bước tới thì sợ tới mức hét lên.

A Giang Cung Tuấn bước tới, kéo ghế ngồi xuống.

“Giang Cung Tuấn, tên vô dụng nhà cậu tới nhà tôi làm gì hả?”

Liễu Thạnh Hồng thấy Giang Cung Tuấn, tức khắc nổi giận, lấy điện thoại ra định báo cảnh sát.

Giang Cung Tuấn châm một điếu thuốc, vẻ mặt thờ ơ, thản nhiên nói: “Liễu Thạnh Hồng, tôi khuyên ông đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không có hậu quả gì thì chính ông tự chịu.”

Liễu Thạnh Hồng thấy Giang Cung Tuấn không sợ hãi, nói thâm trong lòng, tên nhóc này đêm hôm khuya khoắc chạy tới đây làm gì, chẳng lẽ tới vì người nhà họ Đường sao?

Ông ta nhìn chằm chăm Giang Cung Tuấn, lạnh lùng nói: “Giang Cung Tuấn, cậu tới làm gì?”

Giang Cung Tuấn lấy điện thoại ra, nhìn tư liệu của nhà họ Liễu do Quỷ Kiến Sầu gửi tới, lẩm bẩm: “Một năm trước, Liễu Súng làm cho một sinh viên nữ mang thai, sau đó còn đẩy cô gái đó từ tầng tám xuống, một xác hai mạng, cuối cùng nhà họ Liễu lại nói cô sinh viên này tự tử”

“Ba năm trước, Liễu Thạnh Hồng tặng tám tỷ tiên mặt cho một người phụ trách của một hạng mục nào đó ở thành phố”

“Năm năm trước, xưởng gia công của nhà họ Liễu cháy, ba người bị chết cháy, cuối cùng…”

“Đủ rồi”

Liễu Thạnh Hồng cả giận quát, ngăn Giang Cung Tuấn lại, âm u chất vấn: “Giang Cung Tuấn, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

Liễu Thạnh Hồng nóng nảy, ông ta không biết vì sao Giang Cung Tuấn lại biết được những chuyện này.

Nếu những việc này bị bại lộ thì nhà họ Liễu sẽ xong đời.

Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Tôi nghe nói nhà họ Liễu nhằm vào nhà họ Đường, còn bắt Đường Mạnh không có năng lực tự mình sinh hoạt vào đồn cảnh sát?”

Quả nhiên là tới vì Đường Mạnh.

Khuôn mặt Liễu Thạnh Hồng tái xanh, xấu xí lạ thường.

Giang Cung Tuấn đứng lên, nói: “Lập tức tới đồn cảnh sát đưa Đường Mạnh tới bệnh viện chữa trị cho tôi, sau đó tới khách sạn Huy Hoàng báo cho nhà họ Đường. Nếu tới sáng mai còn không đi thì tự nghĩ đến hậu quả đi’“

Giang Cung Tuấn xoay người rời đi.

Sau khi anh đi, Liễu Thạnh Hồng rơi vào trầm tư.

Ông ta đột nhiên lấy điện thoại ra: “Cảnh sát trưởng Triệu, chuyện của Đường Tấn bỏ qua đi.

Còn nữa, ông giúp tôi đưa cậu ta tới bệnh viện rồi tới khách sạn Huy Hoàng báo cho người nhà họ Đường đi”

Sau khi cân nhắc giữa lợi ích và hậu quả, Liễu Thạnh Hồng lựa chọn nghe theo lời Giang Cung Tuấn.

Làm vậy có thể sẽ đắc tội nhà họ Ngụy và nhà họ Hứa.

Nhưng hai gia tộc lớn này chưa chắc sẽ làm khó ông ta.

Không làm theo lời Giang Cung Tuấn thì nhà họ Liễu của ông ta thật sự xong đời, ngay cả cơ hội vực dậy cũng không có.

Giang Cung Tuấn lái xe cả đêm, lúc về lại nhà họ Đường thì đã qua ba giờ, sắp tới bốn giờ sáng.

Từ sau khi anh đi, Đường Sở Vi vẫn không ngủ mà ngồi trong phòng đợi.

Cho đến khi Giang Cung Tuấn trở về.

“Chồng, rốt cuộc anh cũng về rồi. Thế nào, mọi chuyện đã giải quyết xong chưa?”

Giang Cung Tuấn bước tới, không khỏi hỏi: “Đã khuya thế này rồi sao em còn chưa ngủ. Mọi chuyễn đã giải quyết xong rồi, nhà họ Đường tạm thời đã có chỗ ở. Không sao rồi, mau ngủ đi.”

Đường Sở Vi thở phào một hơi.

Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi đang ngồi trên giường. Anh nhìn thân hình mặc áo ngủ mỏng manh của cô, nhìn dáng người xinh đẹp như ẩn như hiện sau lớp vải của cô, nhìn khuôn mặt cực kỳ đẹp của cô, tâm trí xao động.

Anh bước tới, nằm xuống cạnh cô, không kiềm chế được đưa tay ôm vòng eo thon gọn của c2.

Giang Cung Tuấn dựa sát vào người Đường Sở Vi, ngửi được mùi thơm quyến rũ trên người cô.

Giang Cung Tuấn là người học y, anh có thể nhận ra được đây là mùi thơm cơ thể chứ không phải mùi nước hoa.

“Wgơi”

Anh nuốt một ngụm nước bọt, muốn nói lại thôi.

“Được rồi, đã khuya thế này rồi, mau ngủ đi”

Khuôn mặt Đường Sở Vi ửng đỏ, lôi kéo Giang Cung Tuấn đi ngủ.

Cô cũng rất chủ động ôm lấy anh, dựa vào.

trong lòng anh.

Tâm trí Giang Cung Tuấn nhộn nhạo, suy nghĩ không yên. Anh xoay người lại, ôm Đường Sở Vi rồi hôn cô.

*A”

Đường Sở Vi ngạc nhiên kêu lên, vội vàng đẩy Giang Cung Tuấn ra.

Giang Cung Tuấn liếm môi một cái, vẻ mặt hiện lên vẻ tươi cười khi vừa thực hiện được âm mưu.

Anh vốn định cưỡng ép ‘ngủ’ Đường Sở Vĩ, “ngử’ với vợ mình.

€ó điều, anh suy nghĩ một lát, cảm thấy vẫn nên quên đi. Chờ sau khi mọi chuyện giải quyết xong, anh tổ chức đám cưới với cô xong thì lại “ngử’ cùng cô vậy.

“Không sao, ngủ đi”

Giang Cung Tuấn cười hì hì, hôn được là anh đã thỏa mãn rồi.

Anh ôm Đường Sở Vi rồi nhắm mắt lại.

Đưởng Sở Vi đỏ mặt nhìn người nằm cạnh mình, không khỏi bĩu môi, trên mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc.

Một buổi tối yên lặng trôi qua.

Hôm sau.

Giang Cung Tuấn ngủ đến tận trưa mới thức dây.

Lúc anh thức dậy, trong nhà còn có những người khác.

Đường Thành Lâm, Đường Hiện, Đường Khánh, còn có Đường Bình.

Còn đời thứ ba của nhà họ Đường thì lại không có ai tới.

Giang Cung Tuấn vừa ngáp vừa ra khỏi phòng, thấy mấy người trong nhà thì không khỏi sửng sốt, nói: “Ông nội, bác cả, bác hai”

Đường Thành Lâm xoay người lại, nói: “Giang Cung Tuấn”

Đường Khánh cũng đúng lúc đứng dậy, cảm kích nói: “Giang Cung Tuấn, cảm ơn cậu vì chuyện tối qua, nếu không có cậu ra mặt thì A Mao vẫn còn phải chịu khổ ở đồn cảnh sát”

Giang Cung Tuấn ngáp một cái, cười nói: “Chuyện này đâu có liên quan gì đến tôi, tôi chỉ gọi điện cho Hà Nhược Loan của Thời Đại mà thôi. Chuyện này đều do Hà Nhược Loan giải quyết đấy”

Trên mặt Hà Diệp Mai hiện lên vẻ bất mãn. Bà †a bất mãn chuyện Giang Cung Tuấn giúp đám người Đường Thành Lâm. Tên nhóc này không có chút bản lĩnh gì, chỉ dựa vào Hà Nhược Loan, làm màu cũng không xong.

Nghĩ đến người giải quyết chuyện này là Hà Nhược Loan.

Là người của nhà họ Hà bà ta.

Bà ta cũng ngẩng cao đầu, tự hào nói: “Đương nhiên, năng lực của người nhà họ Hà tôi không phải là thứ mấy người có thể tưởng tượng nổi. Nhà họ Đường lâm vào cảnh khó khăn, không hề có người tới giúp đỡ, cuối cùng lại vẫn phải dựa vào nhà họ Hà chúng tôi”

Giang Cung Tuấn bước tới, hỏi: “Phải rồi, sao mọi người đều tới đây vậy? Có chuyện gì sao?”

Đường Thành Lâm thở dài nói: “Tối qua tôi càng nghĩ càng cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, cho nên hôm nay mới tới thương lượng một chút, xem thử có thể có cách nào giúp gia tộc vượt qua nguy cơ lần này không.

Tôi không cầu giàu sang gì cả, ít nhất chỉ cần có thể không lo ăn mặc, có thể yên tâm sinh sống”

Giấc mơ của Đường Thành Lâm đã vỡ nát rồi.

Giấc mơ của ông ta là dẫn dắt nhà họ Đường trở thành một gia tộc giàu có, trở thành một gia tộc lớn thật sự.

Nhưng ông ta dẫn dắt vài chục năm, tới cuối cùng vẫn là công dã tràng.

Bây giờ, ông ta đã không còn hy vọng xa vời nữa.

Ông ta chỉ mong người nhà họ Đường có thể có một chỗ che mưa chắn gió, có thể ra ngoài tìm việc làm, không lo ăn mặc là được.

Giờ phút này, Đường Thành Lâm giống như một con hổ không răng, đã không còn khí phách lúc xưa.

“Vậy mọi người thương lượng đi” Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi đứng cạnh đó, nói với cô: “Vợ ơi, anh đi làm đây, có chuyện gì thì gọi điện cho anh”

“Ừm”

Đường Sở Vi gật đầu.

Giang Cung Tuấn mượn cớ rời khỏi nhà.

Sau khi rời khỏi nhà họ Đường, anh lái xe tới phòng khám Trần Tục để gặp Ngân Mị đã thay tên đổi họ.

Trên đường đi, anh lấy điện thoại ra gọi cho Quỷ Kiến Sầu.

“Giang lão đại, anh cứ dặn dò.”

Quỷ Kiến Sầu rất biết điều, trực tiếp gọi Giang Cung Tuấn là lão đại.

“Ông là thần y Phương vang danh khắp nơi, ông chắc chăn quen biết vài nhân vật có tiếng trong giới y học nhỉ. Ông có biết nước Đoan Hùng có một người được gọi là Y Vương không? Phải rồi, biệt danh của ông ta là Diệu Thủ Hồi Xuân”

Phương Vĩnh Cánh hơi sửng sốt, nhíu mày trả lời: “Lão đại, người mà cậu nói cũng không phải người của nước Đoan Hùng mà là người nước Cao Ly. Người này là thần y nổi tiếng ở nước Cao Ly, y thuật cực kỳ cao. Năm năm trước, lúc tôi tới Cao Ly thì đã từng gặp ông ta một lần, có giao lưu sơ qua. Tuy người này có xuất thân từ nước Cao Ly nhưng lại có thành tựu cực lớn trong Trung Y.

Phải rồi…”

Phương Vĩnh Cánh dừng một lát rồi nói: “Ở nước Cao Ly không gọi là Trung Y mà gọi là Hàn Y.

Hàn Y đã từng là một nhánh của Trung Y, nhưng Y Vương lại nói Trung Y sao chép từ Hàn Y, Hàn Y mới là chính thống”

Phương Vĩnh Cánh đơn giản kể lại mọi chuyện.

Giang Cung Tuấn trầm mặt nói: “Tôi cần toàn bộ tư liệu của người này”

“Lão đại, cậu làm vậy không phải là đang làm khó tôi à? Mạng lưới tình báo của tôi còn chưa điều tra được tới chuyện ở nước ngoài”

“Ông nghĩ cách đi, trước khi trời tối gửi cho tôi: Giang Cung Tuấn nói xong thì lập tức cúp máy.

Bình luận

Truyện đang đọc