CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Một vết nứt xuất hiện trên bầu trời, kết nối tới vùng đất phong ấn Tam Thiền, Thiên Kiều thực sự của vùng đất của phong ấn Tam Thiên đã xuống trái đất vào thời điểm này.

Nhìn thấy cảnh này, Giang Cung Tuấn vẻ mặt cứng đờ khác thường, ngày tận thế cuối cùng cũng đến rồi.

“Chồng” Hai người đứng ở trong sân biệt thự, Đường Sở Vị nhìn thấy khe nứt trên trời, từ trong khe nứt hiện ra mấy bóng người, vô thức nắm chặt tay Giang Cung Tuấn, trên mặt Sở Vị lộ ra một chút lo lắng: “Nhiều… nhiều võ giả ngoài hành tinh đến trái đất như vậy, chắc chắn không phải là tin tốt cho trái đất.”

Giang Cung Tuấn thở dài. “Chuyện đến nước này thì cũng chẳng còn cách nào nữa, chỉ có đi đến đâu tính tới đó thôi.”

Từ lâu Giang Cung Tuấn đã biết ngày này sẽ đến, anh đã chuẩn bị rất kĩ, nhưng khi ngày này thực sự đến, anh mới nhận ra những gì mà mình đã chuẩn bị đều vô ích.

“Phải làm sao đây?” Đường Sở Vi kéo tay Giang Cung Tuấn hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu nói: “Anh không biết. Có lẽ hiện tại chúng ta không thể làm được gì cả, không biết võ giả ngoài hành tinh xuất hiện lần này mạnh đến mức nào, chỉ có thể chờ xem mọi chuyện diễn biến ra sao thôi.”

“Vâng.” Đường Sở Vi gật đầu.

Hai người cùng nhau bước vào nhà. Trong phòng, người nhà họ Đường đã tụ tập đầy đủ, ngay khi Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi bước vào bọn họ liền vây quanh.

Đường Thành Lâm hỏi đầu tiên: “Giang Cung Tuấn, Sở Vi, chắc chắn hai người biết chuyện gì đang xảy ra. Cơn mưa màu đen tối hôm qua là gì, sáng nay trên bầu trời còn xuất hiện vết nứt, có rất nhiều võ giả ngoài hành tinh, rốt cuộc là có chuyện gì? Có phải phong ấn đã được mở hay không?”

Những người còn lại của nhà họ Đường nhìn Giang Công Tuấn và Đường Sở Vi, chờ đợi câu trả lời của họ.

Nhà họ Đường bây giờ cũng là một dòng họ võ sĩ, bởi vì đã uống được long huyết nên sức mạnh của họ rất lớn, thậm chí nếu So sánh với giới võ thuật từ xa xưa thì họ vẫn được coi là một gia tộc rất mạnh.

Do vậy, nhà họ Đường biết rất nhiều chuyện, biết rất nhiều điều mà người bình thường không biết, chỉ là bọn họ không biết trận mưa màu đen tối hôm qua là có ý gì.

Đối mặt với nhà họ Đường, Giang Cung Tuấn không hề che giấu mà nói thật: “Trận cơn mưa màu đen tối hôm qua là thiên tai và là một trong những thảm họa trước khi phong ấn được mở ra, cũng có nghĩa là ngày tận thế thực sự đến rồi.”

Giang Cung Tuấn nói những điều cần phải nói. Đầu tiên, từ bây giờ trở đi, nếu có thể ở nhà thì không được phép rời khỏi nhà.



Thứ hai, ngay từ bây giờ, dùng toàn bộ số tiền có trong tay để mua lương thực và tích trữ lương thực.

Thứ ba, bắt đầu từ bây giờ, hãy cố gắng nâng cao cấp bậc tu luyện hết mức có thể, bởi vì trong những ngày tận thế, sức mạnh và nắm đấm mới là thứ mạnh nhất” Giang Cung Tuấn nghiêm nghị nói.

Người nhà họ Đường nghe vậy, vẻ mặt đều trầm lặng. Rất lâu sau Đường Thành Lâm mới thở dài một hơi: “Ôi, sao chuyện này lại xảy ra? Thế giới tốt đẹp như vậy tại sao lại trở thành như thế này chứ? Ngày tận thế này đến nhanh quá”

“Được rồi, tôi còn có chuyện rất quan trọng nên sẽ không ở lại Tử Đằng lâu hơn được nữa, tôi phải trở về Long Quốc trước đây.”

Điều Giang Cung Tuấn cần làm bây giờ là ổn định Long Quốc hết mức có thể để nó không bị sụp đổ, bởi vì do sự xuất hiện của cơn cơn mưa màu đen, các bệnh viện trên toàn thế giới đều đã quá tải, chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà đã có ít nhất hàng chục triệu người chết một cách thảm thương vì loại vi rút không rõ nguồn gốc, nhiều quốc gia, khu vực đều đã ngoài tầm kiểm soát.

Hơn nữa, khi đất nước thông báo ngày tận thế đến, tỷ lệ tội phạm ở tất cả các nơi trên thế giới đã tăng lên nhanh chóng.

Những gì Giang Cung Tuấn mong muốn tạo ra là một thủ đô thực sự an toàn và yên bình, anh không muốn tất cả những điều này xảy ra ở Long Quốc. Nếu điều đó thực sự xảy ra thì nó sẽ đi ngược lại ý định ban đầu tạo ra Long Quốc của anh.

“Chồng, em đi với anh” Đường Sở Vị bám chặt lấy Giang Cung Tuấn.

Giờ đây, cô muốn cùng Giang Cung Tuấn vượt qua khó khăn, cùng nhau vượt qua thời điểm khó khăn nhất của loài người. Cô | tin rằng mọi thứ sẽ qua và sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

“Được.” Giang Cung Tuấn gật đầu.

Lần này, hai người không đưa Hà Linh theo mà để cô bé ở lại nhà họ Đường, bây giờ Đoan Hùng tương đối yên ổn, để Hà Linh ở nhà họ Đường ở Tử Đằng tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm.

Mặc dù không nỡ xa Hà Linh nhưng lúc này hai người đều không có thời gian để chăm sóc cho cô bé.

Một ngày sau, Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi đã đến Long Quốc.

Tại đại điện của cung điện Long Quốc, Giang Cung Tuấn triệu hồi Tiên phủ và gọi ba người Tiêu Dao Vương, Ngô Huy và Trần Vũ Yến ra.



Ngoài ra, còn có Bát Bộ Thiên Long của Long Quốc, Độc Bộ Vân, Hứa Linh và những người khác, Hàng chục thành viên cấp cao của Long Quốc đã tập hợp lại với nhau.

Ngồi ở đầu đại điện, Giang Cung Tuấn nghiêm nghị nói: “Mục đích của tôi khi tạo ra Long Quốc là để đối phó với ngày tận thế. Vốn dĩ tôi tưởng vài năm nữa ngày tận thể mới xuất hiện nhưng không ngờ ngày tận thế lại đến sớm như vậy”

“Độc Bộ Vân, tình hình ở các nước hiện nay như thế nào?” Giang Cung Tuấn hỏi Độc Bộ Vận, bởi vì hiện tại còn một số chuyện trên trái đất anh chưa biết, mà Độc Bộ Vân là một trong những người phụ trách chính của Long Quốc, người hiểu rõ tình hình hiện tại ở các quốc gia khác nhau.

Độc Bộ Vân đứng lên và nói: “Tình hình rất nghiêm trọng. Trận mưa màu đen đêm qua đã phá hủy mùa màng trên toàn thế giới, cơn mưa này chứa một loại vi rút cực kỳ khủng khiếp.

Trong số những người bị dính phải mưa thì tám mươi phần trăm bị nhiễm vi rút.” . Google ngay trang ++ trùmtr uyện. N ET ++

“Một số người ở trong tình trạng rất nhẹ, giống như cảm lạnh thông thường, nhưng có những người lại ở trong tình trạng rất nghiêm trọng, từ khi phát hiện ra vi rút đến khi tử vong chỉ mất vài giờ. Cho đến nay, khoảng năm mươi triệu người đã chết và đây mới chỉ là con số ước tính. Rất nhiều khu vực vẫn chưa có số liệu thống kê, tình hình có thể tồi tệ hơn, số người chết có thể đã vượt quá một trăm triệu người. Hiện tại, tất cả các quốc gia trên thế giới đều đang vô cùng hoảng loạn” Độc Bộ Vân nói sơ qua về tình hình chung sau khi cơn mưa màu đen xuất hiện một cách nghiêm trang.

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn vẻ mặt phi cực kì nghiêm trọng, có vẻ như những gì người bảo họ nói là đúng, thảm họa này sẽ gây ra cái chết cho ít nhất một phần ba loài người hoặc nhiều hơn. Đây sẽ là một con số cực kỳ khủng khiếp. Xác người la liệt, thật không quá lời khi dùng từ này để mô tả.

Giang Ly hỏi: “Anh, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Giang Cung Tuấn suy nghĩ một chút rồi nói: “Đây là thiên tai, sức mạnh này đến trời cũng không thay đổi được. Hiện tại chúng ta không thể làm gì được, chỉ có thể chờ đợi thiên tai chấm dứt mà thôi.”

Giang Cung Tuấn đã triệu tập những người phụ trách chính của Long Quốc và tổ chức một cuộc họp. Tại cuộc họp, anh nhấn mạnh một số điểm.

Trước tiên, hãy cố gắng hết sức để giải cứu những người đã bị nhiễm vi rút. Vi rút có thể khó đối với y học hiện đại, nhưng đối với các võ giả cổ đại thì có thể không là gì cả.

Thứ hai, kêu gọi toàn thể loài người, thông báo về ngày tận thế và kể hết đầu đuôi sự việt cho loài người trên thế giới biết.

Thứ ba: Công khai môn võ cổ truyền và để toàn dân bước vào thời đại tu luyện, chỉ có như vậy loài người mới có thể tồn tại và đứng vững trong ngày tận thế.

Sau một cuộc họp đơn giản, Giang Cung Tuấn đã đích thân gọi điện cho Chiêu Tử, Giang Thời, Thiên và vua nước Đoan Hùng để nói về kế hoạch của mình và thông báo phương pháp luyện võ cho phép toàn dân tu luyện. Ý kiến của anh được mọi người nhất trí cao.

Sau khi thông báo cho các nguyên thủ quốc gia, Giang Cung Tuấn tạm thời thở phào nhẹ nhõm, hiện tại chỉ có thể làm được chuyện này, còn những chuyện khác thì anh không thể làm gì cả.

Bình luận

Truyện đang đọc