CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Ám Điện là tổ chức thần bí đã được thành lập nhiều năm rồi ở đại lục Thiên Long.

Người đứng đầu của Ám Điện cũng là một trong những người cực mạnh ở đại lục Thiên Long, người đó tên là Hồn Hoài Sinh, còn em trai của người này tên là Hồn Hoài Cổ.

Giang Cung Tuấn giết chết em trai của ông ta, trong mắt ông ta, Giang Cung Tuấn là người sắp chết rồi.

Ông ta không muốn nói nhiều với người đã chết, ông ta chỉ muốn lấy được vật báu gia truyền của nhà họ Thiên thôi. Mà bây giờ, khối ngọc này đang ở trong tay của Giang Cung Tuấn, ông ta nhanh chóng giơ tay lạnh lùng nói: “Thằng nhóc kia, đưa ngọc cho tôi, tôi cho anh được chết toàn thây”

Ông ta ngang ngược, còn kiêu căng vô cùng. Giang Cung Tuấn nhìn ngọc trong tay anh, vừa nghĩ, ngọc liền chui vào trong tiên phủ của anh.

“Muốn có à, vậy xem xem ông có khả năng hay không nào?”

Giang Cung Tuấn cười nhạt, sau đó anh nhìn Thiên Linh Chi, khẽ nói: “Cô tìm thời cơ đi trước rồi chờ tôi bên ngoài thành, tôi giải quyết xong hai người này sẽ đến tìm cô.”

Thiên Linh Chi ở đây chỉ làm vướng chân Giang Cung Tuấn.

“Được” Thiên Linh Chi gật đầu rồi xoay người rời đi.

Nhưng mà cô còn chưa ra đến đại điện đã bị thị vệ ở bên ngoài cầm kiếm, chặn đường Thiên Linh Chi, cô đành phải lùi lại.

Tú Khê khẽ cười: “Đến đây, muốn đi đâu thế?”

Giang Cung Tuấn cau mày, một mình anh thì không sao cả, nếu anh không đánh lại được, chắc chắn anh có thể trốn đi được.

Nhưng mà có Thiên Linh Chi thì không như vậy được.

Thiên Linh Chi lùi đến gần Giang Cung Tuấn, Giang Cung Tuấn kéo tay cô thì thầm: “Đừng phản kháng.”

Thiên Linh Chi không biết Giang Cung Tuấn, cô khẽ gật đầu. Đúng lúc này, Thiên Linh Chi cảm nhận được một nguồn lực cực mạnh mẽ truyền đến từ cánh tay của Giang Cung Tuấn, nguồn lực này bao quanh cơ thể cô, muốn đưa cô đến một nơi nào đó.

Cô không phản kháng, sau đó cô biến mất luôn, hóa ra cô được đưa vào trong tiên phủ.

Đưa Thiên Linh Chi vào tiên phủ rồi, Giang Cung Tuấn vui vẻ nhìn Tú Khê và Hồn Hoài Sinh.

Hai người bọn họ vô cùng ngạc nhiên.

“Người đâu rồi?”

Có chuyện gì thế này? Một người sống sờ sờ ra đó sao tự nhiên lại biến mất như vậy.

Hai người bọn họ không hiểu tại sao lại như vậy nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng nữa vì bảo vật của nhà họ Thiên không ở trong tay của Thiên Linh Chi nữa mà ở trong tay Giang Cung Tuấn, bọn họ vẫn có thể lấy được bảo vật.

“Đưa đây”.



Hồn Hoài Linh giơ tay lên.

Tú Khê cũng nói: “Thằng nhóc kia, đừng nghĩ rằng giết được Hồn Hoài Cổ thì kiêu ngạo, Hồn Hoài Cổ mới bước vào thánh cảnh, còn tôi và điện chủ đã bước đến giai đoạn ba rồi, nếu đủ khôn ngoan thì giao ngọc ra đây.”

“Có bản lĩnh thì tự lấy đi” Giang Cung Tuấn cười cợt.

Bước vào giai đoạn ba của thành cảnh thì sao chứ, anh chẳng thèm để ý.

Anh chỉ cần thi triển Nghịch thiên đạp thì người ở giai đoạn ba của thành cảnh cũng bị anh giết ngay lập tức, hai người trước mắt không phải là đối thủ của anh.

“Muốn chết à?”

Hồn Hoài Sinh hừ mạnh, ông ta tối mặt lại, nguồn khí trong ống tay áo rộng thùng thình bay ra vù vù như tiếng gió, bay về phía Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn biết rằng, nếu anh không sử dụng chiêu Nghịch thiên đại thì không phải là đối thủ của hai người này.

Anh nhanh chóng tránh đi. Cơ thể di chuyển ra ngoài đại điện, sau đó anh bay đi nhanh chóng thoát khỏi thành, không phải anh muốn chạy đi mà anh muốn chạy đến một nơi không người.

Bởi vì bên trong thành có quá nhiều người, nếu anh sử dụng bí quyết thì không biết sẽ gây ảnh hưởng đến biết bao người nữa, anh không muốn khiến cho mọi người vì anh mà chết.

Anh nhanh chóng rời đi, Hồn Hoài Sinh và Tú Khê đuổi theo anh. Hai người bọn họ bay rất nhanh, chỉ một lúc là đuổi kịp Giang Cung Tuấn. Bọn họ dừng lại ở ngọn núi bên ngoài thành.

Hồn Hoài Sinh đứng trước người Giang Cung Tuấn chặn đường anh lại. Giang Cung Tuấn Xoay người định chạy đi lại bị Tú Khê chặn đường lui, hai người bọn họ chặn trước chặn sau.

Đối mặt với hai người mạnh nhưng Giang Cung Tuấn vẫn thong thả, bình tĩnh.

“Nhóc con, nói lại lần nữa, giao khối ngọc ra đây thì giữ toàn thây cho anh.” Hồn Hoài Sinh lạnh lùng nói.

“Ha ha.”

Giang Cung Tuấn cười nhạt.

Anh thúc dục Nghịch thiên đạp, nguồn khí trong cơ thể bị kích thích hóa thành sức mạnh to lớn, rất nhiều loại chân khí hòa lại một chỗ, hơi thở của anh nhanh chóng tăng lên, sau đó, nguồn khí trong cơ thể tự đánh gãy xương sống của anh.

Cũng tại thời điểm đó, linh khí đất trời lại nhanh chóng hội tụ lại tạo nên xương sống mới cho anh.

Giang Công Tuấn bước từng bước, mỗi bước chân của anh đều khiến cho đất trời rung động, không thể chịu đựng được áp lực của Nghịch thiên đẹp nên tạo ra sự rung động.

Một bước, hai bước, ba bước… rồi đến ba mươi ba bước.

Thời điểm Giang Cung Tuấn bước lần thứ ba mươi ba, Tú Khê và Hồn Hoài Sinh đều phải thừa nhận rằng bọn họ không thể chịu được áp lực của đất trời đem lại nữa, bọn họ cảm thấy giống như có một ngọn núi cực kỳ nặng đang đè lên người bọn họ vậy, vô cùng khó chịu.



“Thằng khốn, coi thường rồi.”

Hồn Hoài Sinh đen mặt, anh ta thúc dục toàn lực, muốn chống lại áp lực đáng sợ, ông ta phóng nguồn lực về phía Giang Cung Tuấn, nhưng thời điểm đến trước mặt Giang Cung Tuấn, anh giơ tay nghênh đón.

Dành.

Hai người cùng tung chướng về phía nhau. Nguồn lực đáng sợ thổi qua, không khí cũng như nứt ra.

Sau khi dùng Nghịch thiên đẹp, thực lực của Giang Cung Tuấn càng mạnh mẽ hơn, sức mạnh của anh đang ở phía trên, hoàn toàn áp bức Hồn Hoài Sinh, Hồn Hoài Sinh bị sức mạnh to lớn đánh bay còn Giang Cung Tuấn chỉ lùi vài bước.

“Giết anh trước.”

Giang Cung Tuấn đánh một chưởng về phía Hồn Hoài Sinh xong thì xoay người nhìn Tú Khê.

Hồn Hoài Sinh là chủ của Ám Điện, Ám Điện bắt người trong nhà Thiên Linh Chi nên tạm thời không giết ông ta, nhưng Tú Khê không giống vậy.

Thanh kiếm Nghịch Long Kiếm xuất hiện trong tay Giang Cung Tuấn. Chỉ thấy lóe một cái, Giang Cung Tuấn xuất hiện trước người Tú Khê.

Sức mạnh tăng lên nên tốc độ của Giang Cung Tuấn cũng tăng lên, anh dùng tốc độ nhanh nhất phi đến, kiểm trong tay cũng cực nhanh, đến mức người đã bước vào giai đoạn ba của thành cảnh là Tú Khê cũng không phát hiện ra.

Anh ta chỉ cảm thấy ánh sáng của thanh kiếm lóe lên, sau đó đặt trước cổ anh ta. Anh ta ngơi ngẩn, mấy giây sau, đầu rơi xuống đất. Kẻ mạnh thứ một thứ hai ở đại lục Thiên Long, nói chết là chết.

Hồn Hoài Sinh ở phía xa nhìn thấy tình cảnh này, sợ tái nhợt mặt lại.

“Chuyện này là sao?”

Ông ta không thể tin được, thực lực của Tú Khê còn tương đương ông ta, cho dù kém hơn một chút nhưng chẳng tính là bao cả, thế mà bị đánh chết dễ dàng như vậy? Bây giờ ông ta thấy sợ rồi, bắt đầu nghĩ đến việc chạy trối chết, ông ta cũng không muốn nghĩ đến bảo vật gì nữa, chạy giữ mạng mới quan trọng nhất.

“Muốn chạy à?” Giang Cung Tuấn trầm mặc.

Anh thúc dich nghịch thiên đáp rồi bước đến.

Mỗi bước chân của anh khiến cho linh khí đất trời nhanh chóng hộ tụ khẻ một chổ. Hồn Hoài Sinh đang muốn chạy trối chết chỉ cảm thấy có một áp lực vô hình đang nghiền nát ông ta, trực tiếp đạp lên người ông ta khiến cho cơ thể ông ta giống như một con diều đút dây đang rơi xuống từ trọng lực của trái đất vậy.

Rầm!

Cơ thể ông ta ngã xuống đất, rơi vào trong đống đổ nát không đứng dậy nỗi.

“Ha ha.”

Giang Cung Tuấn cười to.

Nghịch thiên đạp khủng bố thật đấy, dù thực lực của anh có kém đi nữa, nhưng mà sau khi thi triển đạp nghịch thiên xong, anh có thể đánh lại được người mạnh hơn anh một cấp độ lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc