Thiên đến rồi.
Thế nhưng là, bị vách đá bịt kín lối đi. “Chết tiệt”
Thiên tức giận mắng.
Vận chân khí, bỗng vỗ mạnh vào vách đá phía trước.
Thế nhưng, vách đá này là do Tần Thủy Hoàng phải người tốn nhiều năm tâm huyết chế tạo ra, sử dụng vật liệu đặc biệt, cho dù Thiên là đỉnh phong lục thiên thì cũng không thể phá vỡ được.
“Nhất định là có cơ quan”
Sau khi anh ta nổi giận, bình tĩnh lại, bắt đầu tìm kiếm cơ quan.
Tìm nửa ngày, mà vẫn không tìm ra.
Còn chưa tìm thấy cơ quan, đã có người chạy đến.
Lần này người đến là Giang Thời.
Giang Thời trông thấy Thiên đang tìm kiếm, đi đến, liếc hắn ta một cái, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Thiên nói: “Đến chậm một bước rồi, người của gia tộc Tiêu Dao đã cầm theo bản đồ cơ quan, đi vào trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng, tôi bị nhốt ở chỗ này, không thể đi vào bên trong được.”
Giang Thời quan sát bốn phía xung quanh.
Ông ta cũng bắt đầu tìm kiếm.
Vẫn chưa tìm thấy cơ quan, lại có một người nữa chạy đến.
Người đến là Mộ Dung Xuân vừa nghe được tin tức.
Ngày càng có nhiều người xuất hiện ở lăng mộ Tần Thủy Hoàng.
Mà giờ khắc này, Giang Cung Tuấn và Trần Vân đang không ngừng phá giải cơ quan, không ngừng đi sâu vào bên trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng.
Còn Tiêu Dao Đàm, cũng luôn theo sát phía sau.
Từ đầu đến cuối, ông ta đều im lặng không nói một lời, những người trong tộc Tiêu Dao khác cũng bắt đầu cẩn thận hơn, suốt dọc đường đi cho đến bây giờ, vẫn chưa xảy ra chuyện ngoài ý muốn thêm một lần nào cả.
Trần Vân bỗng nhiên dừng lại.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Sao vậy?”
Trần Vân nói: “Nếu như bản đồ cơ quan này không sai, vị trí của chúng ta bây giờ hẳn là
đang ở bên ngoài lăng mộ chính, đây chính là một cái mê cung, rất kì quái”
Anh cũng biết, bên trong lăng mộ có một cái mê cung.
Anh nhìn Tiêu Dao Đàm, hỏi: “Ông lấy bản đồ cơ quan ra xem xét một chút.”
Tiêu Diêu một cậu cũng không nói, lập tức lấy bản vẽ cách bố trí cơ quan ra, đưa cho Giang Cung Tuấn, nói: “Trên bản vẽ cách bố trí cơ quan chính xác có đánh dấu một cái mê cung, thế nhưng không có chỉ dẫn cách đi như thế nào?
Giang Cung Tuấn mở bản vẽ ra xem.
Mê cung rất lớn, do những ngôi nhà bằng đá tạo thành.
Sau khi bước vào cửa, sẽ có chín chín tám mươi mốt căn phòng đá.
Cái này là bản vẽ phẳng.
Thế nhưng trên bản vẽ chỉ đánh dấu vị trí của mê cung chứ không hề có chỉ dẫn cách thoát ra khỏi mê cung.
Anh nhìn Trần Vân, hỏi: “Anh có còn nhớ chúng ta đã đi được bao lâu rồi không?”
Trần Vân khẽ lắc đầu, nói: “Tôi không nhớ rõ, tôi cũng là qua mấy căn nhà đá mới nhớ ra đi đến vị trí của mê cung”
“Vậy thì đi vòng lại”
Giang Cung Tuấn chỉ vào bản vẽ, nói: “Chúng ta quay lại chỗ này, anh xem bản vẽ một chút, mặc dù trên bản vẽ không có chỉ dẫn đường thoát ra, thế nhưng thông qua thị giác thượng đế, chúng ta vẫn có thể dễ dàng đi xuyên qua mê cung”
“Ừm”
Trần Vân gật đầu, nói: “Chỉ có thể như vậy thôi”
Giang Cung Tuấn cất bản vẽ đi.
“Tôi, của tôi.”
Tiêu Dao Đàm còn chưa nói hết, đã bị Giang Cung Tuấn trừng mắt liếc một cái, ông ta lập tức ngậm miệng, đem câu nói kế tiếp nuốt ngược trở lại vào trong bụng.
“Của tôi, cũng là của cậu, cậu cứ tạm thời cất giữ, nhưng, sau khi rời khỏi, cậu nhất định phải đưa lại cho tôi, đây là vật gia truyền của nhà chúng tôi, mặc dù sau khi rời khỏi đây nó sẽ trở thành đồ vô dụng, thế nhưng cái này đối với gia tộc Tiêu Dao chúng tôi có ý nghĩa rất quan trọng.”
Giang Cung Tuấn không thèm để ý đến Tiêu Dao Đàm.
Dựa theo trí nhớ của anh, đẩy cửa đá đi ra ngoài.
Trần Vân theo sát phía sau.
Tiêu Dao Đàm lại không đi theo, dẫn đám người trong tộc Tiêu Dao, nhanh chóng đẩy ra một cái cửa đá khác rồi đi vào.
Giang Cung Tuấn sau khi quay lại mới phát hiện Tiêu Dao Đàm không đi theo, anh lập tức có một loại dự cảm không tốt, lại đi vòng lại, thế nhưng người đã mất tích rồi.
“Đáng chết, để Tiêu Dao Đàm trốn rồi.”
Giang Cung Tuần xác định phương hướng một chút, nói: “Ông ta chắc chắn biết cách đi ra khỏi mê cung như thế nào, ông ta chắc chắn đã đi lối này, chúng ta đuổi theo”
Trần Vân vội kéo anh lại, nói: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ, mê cung này nhìn thì đơn gian, lại ẩn chứa nguyên lý tứ tượng ngũ hành bát quái, nếu như không hiểu rõ về những thứ này, căn bản không thể thoát ra ngoài được, chúng ta vẫn nên làm theo biện pháp lúc trước mà anh nói, quay lại điểm xuất phát, cầm bản vẽ, dựa theo thị giác thượng đế, xem có thể thoát ra được mê cung này không”
“Chỉ đành vậy thôi.”
Giang Cung Tuấn gật đầu một cái.
Sau đó, hai người đi vòng lại.
Thế nhưng, đi qua rất nhiều căn phòng đá, mà vẫn chưa trở lại điểm xuất phát.
“Không đúng” Vẻ mặt của Giang Cung Tuấn ngập tràn nghi hoặc, nói: “Tôi nhớ rõ ràng lúc đến, không đi qua mấy căn phòng đá, tôi cũng dựa theo đường đi để quay lại, nhưng tại sao lại như này?”
Vẻ mặt của Trần Vân nghiêm túc, nói: “Mê cung này có thể làm xáo trộn trí nhớ của người khác, nhìn thì giống như đường quay trở lại, nhưng kỳ thật bây giờ, chúng ta càng đi lại càng xa”
“Vậy bây giờ chúng ta đang ở căn phòng đá nào?” Giang Cung Tuấn lôi cuốn cổ ra xem lại.
Trần Vân giang hai tay ra, nói: “Tôi làm sao mà biết được”
“Phải làm sao bây giờ?”
Giang Cung Tuấn suy tư.
“Có rồi.”
Trần vẫn bỗng kêu lên một tiếng.
“Ha?”
Giang Cung Tuấn nhìn anh ta.
Trần Vân đi đến chỗ của Giang Cung Tuấn.
Đến gần anh, nhỏ giọng nói: “Giang huynh.”
Trong nháy mắt này, Trần Vân bỗng xuất thủ, vỗ một chương vào ngực Giang Cung Tuấn.
Trần Vân đã bước vào tam thiên thệ.
Anh ta dốc toàn lực ra tay, sức mạnh rất lớn.
Giang Cung Tuấn khinh suất, anh căn bản không hề nghĩ đến chuyện Trần Vân sẽ ra tay với mình, đương nhiên không có phòng bị.
Cơ thể của anh bị đánh bay ra ngoài, hung hăng đập vào vách đá, sau đó ngã rầm xuống đất.
Phụt!
Phun ra một ngụm máu tươi.
“Anh..”
Anh chỉ tay vào Trần Vân, muốn nói gì đó, nhưng vừa mới mở miệng, bên trong cơ thể liền. truyền đến một trận đau nhức kịch liệt.
Anh lập tức xoay người ngồi dậy, khoanh chân dưới đất, vận chân khí, áp chế huyết khí đang cuộn trào bên trong cơ thể.
Đồng thời lạnh lùng nhìn Trần Vân đang đứng một bên.
“Giang huynh, anh quá khinh suất rồi, chẳng lẽ anh không biết, hành tẩu trong giới cổ võ, thì không thể tin tưởng bất cứ kẻ nào sao?”
Trần Vân nhếch miệng, vẽ ra một đường cong nhàn nhạt.
Trong lòng Giang Cung Tuấn trào dâng sự căm giận ngút trời.
Bởi vì Trần Vân là anh trai của Trần Vũ Yến, cho nên anh mới tin tưởng anh ta.
Tuy bọn họ đã giao chiến với nhau một lần, thế nhưng lần chiến đấu trước ở Thiên Sơn Quan, hai người bọn họ cũng đã hiểu ý nha rồi.
Hơn nữa, cuối cùng là Trần Vân nhận thua rời đi.
Anh thật sự không hề ngờ được rằng, Trần Vân sẽ ra tay đánh lén.
Bây giờ, trong cơ thể của anh có một luồng sức mạnh âm hàn, luồng sức mạnh này như giòi trong xương, làm thế nào cũng không thể tiêu tan được, hơn nữa cái này còn là chân khí âm hàn, đang phá hủy thân thể của anh một cách nhanh chóng.
Giờ khắc này, anh tạm thời đã mất đi sức chiến đấu.
Trần Vân đi đến chỗ của Giang Cung Tuấn, nhặt kiếm trên đất lên.
“Thực sự là một thanh kiếm tốt…”
Mới vừa cầm lên, trong thần kiếm liền truyền ra một luồng sức mạnh đáng sợ, nguồn sức mạnh này trực tiếp đẩy lui anh ta.
Anh ta vội ném kiểm trong tay đi, cúi đầu nhìn bàn tay của mình một chút, lại lần nữa bị đốt rách da.
“Đúng là một thanh kiếm kì quái”
Anh ta nhỏ giọng thì thào.
Giang Cung Tuấn nhìn chằm chằm Trần Vân, chất vấn: “Vì sao lại muốn ra tay với tôi? Anh rốt cuộc là đang có mưu đồ gì?”
Giang Cung Tuấn đang kéo dài thời gian.
Hiện tại, anh đang bị thương khá nặng, nếu giờ Trần Vân ra tay với anh, anh nhất định sẽ chết.
Chỉ cần cho anh vài phút, là anh có thể áp chế vết thương bên trong cơ thể, đến lúc đó cho dù vẫn còn bị thương, nhưng anh cũng có thể chiến với Trần Vân một trận, không thể đánh chết thì ít nhất cũng có thể trốn thoát.
Trần Vân liếc Giang Cung Tuấn một cái, thản nhiên nói: “Không vì sao hết, chỉ là muốn nói cho anh biết, hành tẩu trong giới cổ võ, không thể tin bất cứ kẻ nào được, bất kì lúc nào, bất luận đâu, đều phải đề cao cảnh giác, chỉ thế thôi. Chào nhé. Anh tự lo cho bản thân của anh đi, tôi đi trước”
Trần Vân nói xong liền xoay người rời đi.
Anh ta cũng không để ý đến Giang Cung Tuấn cùng Đệ Nhất Long Kiểm trên mặt đất nữa.
Bây giờ, Giang Công Tuấn đang rất rối loạn.
“Chỉ là vì muốn nói cho mình biết, không thể tin bất cứ kẻ nào thôi sao?”
Anh mơ hồ.
Không biết trong hồ lô của Trần Văn bán thuốc gì.