Giang Cung Tuấn nhắm hai mắt, bất tri bất giác anh đã ngủ mất.
Thế nhưng rất nhanh anh lại bị đói tỉnh.
Sau đó lại ngủ.
Không ngừng tuần hoàn, lặp lại rất nhiêu lần.
Rốt cục cũng có tiếng bước chân truyền đến.
Một số quân Xích Diễm được võ trang đầy đủ đi đến, kéo Giang Cung Tuấn ra khỏi địa lao.
Sau khi đi ra, Giang Cung Tuấn thấy được ánh sáng mặt trời. Ánh mặt trời chiếu lên người rất ấm áp, nhưng cũng rất chói mắt.
Ngoài cửa địa lao có không ít xe quân dụng đang đậu.
Trong đó có một chiếc xe đang mở cửa, Thiên Tử mặc áo giáp Xích Diễm đi tới.
Nhìn Giang Cung Tuấn sắc mặt tái nhợt, dáng dấp chật vật, trên mặt gã ta hiện lên ý cười xán lạn: “Anh Giang, xem ra đêm qua anh ngủ không được ngon?”
Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn Thiên Tử.
Anh muốn mở miệng nói gì đó, nhưng thật không còn sức lực.
Nếu không phải anh đang được người đỡ, chắc chắn anh đã ngã xuống.
“Dẫn đi, mang đến Hình Điện “
“Vâng.
Giang Cung Tuấn bị dẫn theo xe.
Thủ đô, Hình Điện.
Đây là nơi thẩm lí và phán quyết một số nhân vật lớn quyền cao chức trọng.
Ở nơi này, gần như một năm cũng không dùng đến một lần.
Nhưng lúc này, bên ngoài Hình Điện lại hội tụ không ít thị dân, là thị dân tới từ khắp nơi trên toàn quốc, thậm chí còn có một số phóng viên truyên thông nước ngoài.
Trong đám người còn có không ít bóng dáng quen thuộc.
Có Đường Sở Vi, có Hứa Linh, có Hà Nhược Loan, có Y Đình Thi, còn có Đan Thiến.
Một số người có quan hệ với Giang Cung Tuấn đều đến đông đủ.
Một vài xe quân dụng chạy đến.
Tất cả camera đều nhắm về phía các xe đang lái tới.
“Các vị khán giả, hiện tại là tám giờ sáng, nơi này là Hình Điện thủ đô. Hôm nay đây sẽ là nơi thẩm lí và phán quyết Giang Cung Tuấn Hắc Long, thẩm lí và phán quyết đại nhân vật quyền cao chức trọng này”
Tất cả kênh đài toàn quốc đều đang đưa tin chuyện này.
Xe quân dụng vừa lái tới, ngừng trước cửa Hình Điện.
Một số quân Xích Diễm võ trang đầy đủ nhanh chóng đi xuống, dọn ra một con đường.
Cửa xe được mở ra.
Giang Cung Tuấn bị kéo xuống xe.
Tạch tạch tạch.
Cameras, máy ảnh không ngừng quay chụp.
Sắc mặt Giang Cung Tuấn tái nhợt, trên người rất bẩn, cằm mọc đầy râu, dáng vẻ rất chật vật.
Giờ phút này trông anh không có chút liên quan nào với Hắc Long uy phong khí phách.
“Ôi, đáng tiếc.”
“Đường đường là chiến thần Đoan Hùng, lại vì tư dục của bản thân mà làm ra nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy.”
“Tôi nhổ vào, còn anh hùng dân tộc, khối u ác tính của dân tộc thì đúng hơn”
Trước truyền hình không ít người mắng to.
Thậm chí ở đây còn có người cầm trứng gà, cải trắng, đậu hũ không ngừng ném về phía Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn bị đập toàn thân.
Trên người đầy trứng gà và một số bã đậu.
Thấy tình cảnh như vậy, Thiên Tử nhếch miệng lên, vẽ ra nụ cười nhẹ.
Trong đám người.
Đường Sở Vi khóc tới tê tâm liệt phế.
Cô muốn xông qua, thế nhưng phía trước có quân Xích Diễm duy trì thứ tự.
Mấy cô gái cũng không đành lòng, không đành lòng thấy tình cảnh như vậy, đều xoay người sang chỗ khác.
Dưới tiếng nhục mạ của không ít người, Giang Cung Tuấn bị dẫn vào Hình Điện.
Sảnh lớn Hình Điện.
Những nhân vật mấu chốt lục tục vào chỗ.
Bí thư trưởng Hồng Hàn, trưởng ban hành chính Điền Lâm.
Bốn đại thống lĩnh Thiên Tử, Tiêu Dao Vương, Phu Tử, Man Vương cũng tụ chung một chỗ.
Ngoài ra còn có không ít quản lý cấp cao.
Phía dưới hội tụ phóng viên đến từ khắp nơi trên toàn quốc.
Giang Cung Tuấn bị dẫn tới vị trí thẩm phán.
Anh ngồi xuống, nhưng cả người vô lực. Anh dựa vào ghế, ngay cả sức để mở mắt cũng không còn.
Vị trí đầu Hình Điện.
Bí thư trưởng đứng lên, nhìn không ít phóng viên truyền thông, cất cao giọng nói: “Hôm nay công thẩm Giang Cung Tuấn Hắc Long. Tất cả tội trạng anh phạm phải đều sẽ bị bày ra từng tội từng tội một. Anh sẽ phải chịu quả báo trừng phạt, đồng thời cũng nhắc nhở các nhân viên tại chức, thân là nhân viên tại chức nên toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ, mà không phải lợi dùng quyền lực trong tay để đạt được tư dục của chính mình”
“Hiện tại tôi tuyên bố, công thẩm bắt đầu”
Theo giọng nói của Hồng Hàn truyền đến, đại hội công thẩm vạn chúng chú mục chính thức bắt đầu.
Trong không gian lớn như vậy lại hoàn toàn tĩnh mịch.
Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Giang Cung Tuấn, có đồng tình cũng có thương cảm, càng nhiều hơn là khinh thường.
“Có thể, có thể cho tôi ăn một miếng cơm không?”
Giang Cung Tuấn vô lực mở mắt ra.
Ánh đèn ở đây rất chói mắt, anh cảm thấy mình không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Giọng nói của anh rất yếu ớt.
Nhưng ở đây rất an tĩnh, cho dù giọng anh có yếu ớt hơn cũng có không ít người ở đây nghe được.
Thấy dáng vẻ Giang Cung Tuấn, không ít người bật khóc.
Đặc biệt là Hứa Linh.
Cô biết Giang Cung Tuấn toàn tâm toàn ý vì dân chúng.
Anh vốn đã tạm rời cương vị công tác, nhưng khi quốc gia cần anh, khi chiến trường cần anh, anh không chút do dự khoác áo giáp lên chạy tới chiến trường Nam Cương.
Thế nhưng kết quả lại lạc đến kết cục như thế.
Cô đứng lên, rưng rưng đưa ra chất vấn.
“Các vị quan chức, cho dù Giang Cung Tuấn là phạm nhân, thế nhưng trong pháp lệnh Đại Lan không có điều lệ ngược đãi phạm nhân. Lẽ nào các người lại đối đãi với anh ấy như thế? Lại đối xử với một người đã vì quốc gia mà lập nhiều công lao hãn mã như thế?”
Tiếng chất vấn của Hứa Linh vang vọng khắp.
nơi thẩm phán.
Lúc này Thiên Tử mới đứng lên giải thích: “Thật xin lỗi, đây là sơ sẩy của chúng tôi, chúng tôi vẫn bận thu thập chứng cứ đã quên đưa cơm cho Giang Cung Tuấn. Tôi lập tức sắp xếp người đi chuẩn bị cơm nước, chờ anh ăn no rồi lại thẩm”
Sau khi Thiên Tử nói xin lỗi lại sai người đi chuẩn bị cơm nước.
Giang Cung Tuấn ngồi trên ghế, hơi xoay người, thấy được đoàn người bồi thẩm tịch phía sau. Trên bàn tiệc có không ít người, trong đó có không ít người là người anh quen biết.
Anh muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại không nói ra. Anh dựa vào ghế, chờ đợi cơm nước.
Cơm nước được chuẩn bị rất nhanh chóng.
Chừng mười phút đồng hồ sau cơm nước đã được chuẩn bị xong.
Ba món mặn một món canh rất phong phú.
Dưới ánh mắt nhìn soi mói của toàn quốc, Giang Cung Tuấn ăn cơm xong.
Ăn xong, anh cảm thấy trên người mình có thêm một chút sức lực, tuy rằng vẫn rất suy yếu nhưng khi nói chuyện cũng không phí sức như trước.
“Tốt, bắt đầu công thẩm”
Điền Lâm đứng lên cầm lấy tư liệu đã chuẩn bị trước đó, bắt đầu kể ra những hành vi phạm tội Giang Cung Tuấn đã phạm phải trong khoảng thời gian này.
Đọc tròn mười phút mới đọc xong.
Tiếp đó là nhân chứng lên đài.
Người thứ nhất lên đài là người nhà họ Tiêu – một trong tứ đại gia tộc thành phố Tử Đằng.
“Kính thưa bồi thẩm đoàn, tôi tên Tiêu Đặng, là người nhà họ Tiêu thành phố Tử Đằng. Hiện tại tôi đứng ở nơi này là muốn vạch trần Giang Cung Tuấn, anh ta đã giết người nhà của tôi.”
Tiêu Đặng cũng không lớn tuổi lắm, thoạt nhìn mới mười mấy tuổi.
Anh ta bắt đầu nói quá trình Giang Cung Tuấn giết người nhà họ Tiêu.
Anh ta nói rất khoa trương.
Những lời anh ta nói khiến dân chúng phân nộ Khắp nơi lại vang lên vô số tiếng máng nhiếc.
“Giết hản đi, giết hăn đi.”
“Coi mạng người như cỏ rác như vậy nên bản chết”
“Yên lặng, yên lặng…”
Ở đây an tĩnh lại Tiêu Đặng khóc thút thít nói: “Ông nội tôi, cha tôi, bác cả, bác hai của tôi đều chết trong tay anh 1a…
Anh ta rưng rưng chỉ vào Giang Cung Tuấn “Cũng vì anh ta mà tôi cửa nát nhà tan. Cho tới nay nhà họ Tiêu tôi vân giận mà không dám nói gì, bởi vì anh ta là Hắc Long, là tổng thống lĩnh quân Hắc Long Nam Cương. Ở nơi này tôi xin cảm ơn chư vị quan trên có thể cho tôi cơ hội vạch trần những hành vi của Giang Cung Tuấn.”
Tiêu Đặng đứng lên cúi người chào thật sâu Tiếp đó lại có chứng nhân lên đài Đây là người nhà họ Vương trong bốn gia tộc lớn thành phố Tử Đăng.
Nhân chứng lục tục lên đài, chỉ ra tội trạng của Giang Cung Tuấn.
Cuối cùng ngay cả Ngụy Trình cũng được đưa lên Hình Điện.
Anh ta rưng rưng nói ra: “Giang Cung Tuấn là súc sinh. Tôi tận mắt thấy anh ta giết cha tôi, còn đánh tôi thành tàn phế. Không nói tới chuyện anh ta phế đi hai chân của tỏi, còn phế đi cái chân thứ ba của tôi”
Ngụy Trình khóc rất đau lòng.
Tiếng khóc của anh ta vang vọng khắp nơi Lúc này, người toàn quốc đều nổi giận “Tên khốn kiếp Giang Cung Tuấn này lại có thể làm ra nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy”
“Kéo ra ngoài bản chết.”
“Như vậy còn thẩm vấn cái gì, trực tiếp bán chết”
Sau khi tất cả nhân chứng liên quan lục tục lên đài, Thiên Tử hỏi: “Giang Cung Tuấn, những tội này anh nhận không?”
Nghe vậy, tất cả ánh mắt đêu dừng lại trên người Giang Cung Tuấn.