CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Hà Nhược Loan can đảm đến mức cả người sắp dính chặt vào người Giang Cung Tuấn.

Một hương thơm hấp dẫn của thiếu nữ lan tràn trong mũi, Giang Cung Tuấn vội vàng di chuyển thân thể.

Hành vi của anh khiến Hà Nhược Loan bật cười: “Anh rể, anh vẫn còn ngại ngùng sao? Bên ngoài nói anh còn chưa chung phòng với chị họ nữa, không lẽ anh vẫn còn là xử nam hả?”

Mặt già của Giang Cung Tuấn đỏ cả lên.

Anh quả thật là như thế.

Mười năm trước, anh mới mười bảy tuổi, là một thiếu niên vừa tốt nghiệp trung học.

Thậm chí anh cũng đã yêu từ hôi cấp ba.

Có điều, tình yêu lúc đó chỉ giới hạn ở việc nắm tay nhau mà thôi.

Sau mười năm ở trong quân ngũ, anh ngày đêm phải đối mặt với sự huấn luyện đặc biệt, vũ khí lạnh lùng và máu xương của kẻ thù.

Anh lười nói nhảm với Hà Nhược Loan, đột nhiên hút vài điếu thuốc, ném tàn thuốc vào thùng rác, xoay người trở vào phòng.

Đường Sở Vi nhìn thấy Giang Cung Tuấn ngồi ở đầu cầu thang, nhìn thấy Hà Nhược Loan hai tay ôm lấy anh, cả người cũng sắp dán vào người anh, nên cô vừa khóc vừa chạy đi.

Sau khi trở về phòng, cô khóc lên thành tiếng.

Cô nghĩ Giang Cung Tuấn là một người đàn ông tốt.

Không ngờ cũng chỉ giống như những người đàn ông khác.

Hôm nay vừa đi đón Hà Nhược Loan, hai người đã cấu kết với nhau.

“Cốc cốc cốc”

Có tiếng gõ cửa truyền tới.

Đường Sở Vi vội vàng lau nước mắt, hít sâu mấy hơi, cố gắng bình tĩnh lại, rồi cô đứng dậy mở cửa.

Giang Cung Tuấn đi vào, cười hỏi: “Đang làm gì đó, sao lâu như vậy?”

Có điều, Đường Sở Vi không lên tiếng.

Cô trực tiếp bước tới máy tính, ngồi trước máy tính, ngơ ngác nhìn màn hình.

Giang Cung Tuấn cũng không nhận thấy sự khác thường.

Anh tự giác lấy chiếu mùa hè trải trên mặt đất.

Nhìn thấy hành động của anh, Đường Sở Vi cảm thấy uất ức không thôi.

Trước mặt đóng giả là chính nhân quân tử nhưng sau lưng lại có quan hệ với người phụ nữ khác, mấu chốt là người phụ nữ này lại là em họ của mình.

Cô lắc đầu, cố gắng loại bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đó.

Nhưng dù có làm thế nào cô không thể quên được cảnh Hà Nhược Loan thân mật ôm Giang Cung Tuấn, cả người như muốn dính chặt lấy Giang Cung Tuấn.

Cảnh tượng này như in sâu vào tâm trí cô, đuổi mãi không đi, dù muốn quên cũng không được.

“Không lẽ do mình không cho anh ấy đụng vào nên anh ấy mới âm thầm câu kết với phụ nữ khác. Anh ấy cũng là đàn ông, cũng có nhu cầu”

Đường Sở Vi bắt đầu suy nghĩ.

Cô nghĩ rằng đây là vấn đề ở chỗ cô.

Điều đó khiến Giang Cung Tuấn ở sau lưng cô đi tìm người phụ nữ khác.

Nhưng trong lòng cô rất tức giận.

Không phải cô không cho anh đụng vào, mà là anh tự giác ngủ dưới đất, cô cũng ám chỉ anh nhiều lân nhưng anh vẫn thờ ơ.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô cảm thấy tức giận.

Lúc này, cô nghĩ đến chuyện ly hôn.

Ly hôn với Giang Cung Tuấn ly, tác thành anh và Hà Nhược Loan.

“Giang Cung Tuấn”

“Hửm?”

Giang Cung Tuấn nằm trên chiếu dưới đất đang suy nghĩ một vấn đề, nghe thấy tiếng gọi, anh nhanh chóng phản ứng lại, hỏi: ‘Sao vậy?”

Đường Sở Vi xoay ghế, nhìn Giang Cung Tuấn đã ngồi dậy rồi, vẻ mặt thành thật hỏi: “Anh thấy em họ Hà Nhược Loan của em thế nào?”

“Hả?” Giang Cung Tuấn khó hiểu, nhất thời không đoán được Đường Sở Vi có dụng ý gì.

Anh ở trong quân đội mười năm, mười năm qua, năm hết tết đến cũng toàn giao thiệp với kẻ địch, không tiếp xúc với phụ nữ nhiều lắm, nên không đoán được suy nghĩ của phụ nữ, theo bản năng gật đầu nói: ‘Rất tốt. “

Nghe vậy, trên mặt Đường Sở Vi lộ ra vẻ thất vọng.

Cô rất muốn cứu vấn cuộc hôn nhân này.

Cô nhớ rằng sau khi Giang Cung Tuấn ở rể thì đã mang cô về nhà, chăm sóc cô bằng mọi cách có thể.

Mỗi ngày đều dỗ cô ngủ, ban ngày còn mang cô ra ngoài phơi nắng Cô chưa bao giờ được quan tâm, chăm sóc nhiều như vậy.

Ngay lúc đó, cô đã yêu Giang Cung Tuấn, cô đã xác định rõ ràng với Giang Cung Tuấn và coi Giang Cung Tuấn là người đàn ông duy nhất của cuộc đời mình.

Cô không ngờ rằng không bao lâu sau Giang Cung Tuấn lại thân thiết với người phụ nữ khác ngoài cô, người này lại là em họ của cô.

“Chúng ta..”

Cô muốn nói chúng ta ly hôn đi.

Nhưng lời nói đến khóe miệng thì lại không nói được.

“Vợ, em muốn nói gì?”

“Không có gì.’ Đường Sở Vi vẫn không nói gì.

Bây giờ cô còn không thèm làm đơn xin vào ở, cô lên giường nằm, hai tay chống trần nhà.

Đêm lặng lẽ trôi qua.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm, Đường Sở Vi mặc một bộ trang phục làm việc chuyên nghiệp, đến công ty Vĩnh Nhạc, tiếp quản Vĩnh Nhạc.

Giang Cung Tuấn không có gì làm, ở nhà ngủ đến mười giờ sáng.

Trong khoảng thời gian này, ở thành phố Tử Đăng xảy ra không ít chuyện lớn.

Tiêu Bối Hoa, ông chủ một trong tứ đại gia tộc – nhà họ Tiêu chết, nhà họ Tiêu bị lật đổ, từ một hào môn bị rơi xuống đáy vực.

Các tộc trưởng của ba đại gia tộc họ Vương, họ Chu, họ Triệu cũng lần lượt chết.

Ngay sau đó, Tiêu Dao Vương kế nhiệm.

Bây giờ lại là đại gia bí ẩn đã mua lại trùng tâm thương mại của thành phố với giá cao ngất trời.

Người dân vẫn đang thảo luận về mấy chuyện này.

Hôm nay, gia tộc họ Đường hạng hai lại một lần nữa tung ra một tin tức bom tấn.

Họ Đường là một gia tộc hạng hai.

Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, lại ra mặt làm trò cười cho thiên hạ.

Lần đầu tiên nổi tiếng, Đường Sở Vi gọi điện cho Diệp Hình, Diệp Hùng trực tiếp làm phá sản nhà họ Tiêu.

Lần thứ hai là Đường Thành Lâm làm trò cười cho thiên hạ lấy ra một thự mời giả tham dự buổi lễ kế vị của Tiêu Dao Vương.

Sáng nay, công ty Vĩnh Nhạc – Đường thị.

Đường Thành Lâm tổ chức họp báo, đích thân ông ta xuất hiện rồi tuyên bố với công chúng, từ đó về, Đường Sở Vi chính thức trở thành Tổng giám đốc điều hành của công ty Vĩnh Nhạc Đường thị, nắm 50% cổ phần Vĩnh Nhạc.

Tại cuộc họp báo này, Đường Thành Lâm tập trung vào sự hợp tác sâu rộng giữa Vĩnh Nhạc và Vạn Quân, đồng thời cũng đề cập đến mối quan hệ giữa Đường Sở Vi và Lâm Hân, Tổng giám đốc Dược Phẩm Trường Sinh.

Thậm chí, ông ta còn nhắc đến chuyện không ít ông chủ lớn quỳ xuống với Đường Sở Vi trong sinh nhật Lâm Hân.

Cùng với việc tổ chức họp báo, nhà họ Đường một lần nữa xuất hiện trước mắt công chúng.

Ngay sau đó, Đường Thiên Long thông báo hai ngày sau sẽ tổ chức sinh nhật lần thứ 80 ở khách sạn Thành phố Tử Đẳng, mời tất cả mọi người đến dự.

Đột nhiên, liên tục có những chủ đề liên quan đến nhà họ Đường nổi lên.

Đường Sở Vi có quyền lực như thế nào?

Với những mối liên hệ hiện tại của Đường Sở, chuyện trỗi dậy chỉ là việc trong tầm tay.

Đường Sở Vi lại lần nữa nổi danh.

Là chồng của Đường Sở Vi, Giang Cung Tuấn đương nhiên cũng là chủ đề bị mang ra bàn tán.

Đồ rác rưởi gì đó, vô dụng, đủ loại lời nói bị truyền ra.

Sau khi Giang Cung Tuấn tỉnh ngủ thì thức dậy, thu dọn sàn nhà bước ra khỏi phòng.

Lấy được cổ phần gia tộc, người một nhà hẳn nên ra ngoài cổ vũ.

Chỉ có một mình Hà Nhược Loan ngồi trên ghế sô pha với điện thoại di động trên tay, duyệt thông tin tuyển dụng của các công ty lớn.

Vốn dĩ cô ấy muốn đến làm việc ở công ty Vĩnh Nhạc Đường thị, nhưng làm việc ở công ty của họ hàng lại khiến cô ấy cảm thấy không thoải mái.

“Anh rể”

Nhìn thấy Giang Cung Tuấn đi ra khỏi phòng, cô ấy lập tức để điện thoại xuống, nói: “Anh rể, anh mau giới thiệu việc làm cho em đi.”

Đường Sở Vi không có ở đó, Giang Cung Tuấn cũng lấy ra một điếu thuốc châm, vừa hút thuốc vừa đi tới, ngồi xuống sô-pha, liếc cô ấy một cái, nhàn nhạt nói: “Tìm việc thì ra chỗ thị trường nhân tài, tìm anh làm gì?”

Cô ấy ngồi bên cạnh Giang Cung Tuấn; dùng hai tay ôm lấy cánh tay anh, làm nũng nói: “Anh rất có bản lĩnh mà, anh ra mặt, nhất định sẽ tìm được một công việc tử tế”

Hai người áp sát vào nhau, cơ thể gần như chạm vào nhau.

Ngực cô ấy phồng lên còn cố ý cọ vào Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn vượt qua được trò trêu đùa này, sắp rời đi.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.

Đường Tấn và Ngô Mịch tay trong tay bước vào, thấy một màn này trên ghế sofa, nhất thời trợn mắt hốc

Bình luận

Truyện đang đọc