CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Vùng ngoại thành, tiệm sửa chữa.

Phương Vĩnh Cánh dẫn theo một đám người thật đông tới.

“Chậm đã…

Khi sắp đến tiệm sửa chữa, bỗng nhiên ông ta dừng lại.

Tài xế dừng xe.

Ông ta lấy điện thoại ra, ra lệnh: “Đi xem xem tình hình của tiệm sửa xe hiện giờ thế nào rồi”

Phía sau, một người đàn ông đi xuống xe.

Người đàn ông nhanh chóng đi vê phía tiệm Sửa xe.

Không bao lâu người đàn ông đều đi vòng trở lại: “Lão đại, bên ngoài tiệm sửa xe đều là người, mà còn trang bị đầy đủ vũ khí”

“Gì chứ?” Phương Vĩnh Cánh thay đổi sắc mặt, sợ hãi la lên: “Trang bị đây đủ vũ khí?”

“Đúng vậy, nhìn cái mòi thì chắc là đội quân được huấn luyện nghiêm ngặt”

“Mẹ nó…

Phương Vĩnh Cánh tức giận đạp xe.

Đàn em hỏi: “Lão đại, làm sao bây giờ?”

Phương Vĩnh Cánh hít sâu một hơi, gắng tỉnh táo lại.

Chợt ra lệnh: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ, truyên lệnh xuống, bảo mọi người rút lui”

“Vâng.”

Phương Vĩnh Cánh nhìn tiệm sửa chữa trước mắt, rồi chìm vào trong suy nghĩ.

Ông ta không ngờ tới vậy mà Giang Cung Tuấn lại mang đội quân tới.

Ông ta làm tình báo mà nhiều người như vậy lẻn vào trong Tử Đằng ông ta không có thu được tin tức gì.

Xem ra những người này đều là do Giang Cung Tuấn mang theo từ Nam Cương đến, là quân Hắc Long đã được huấn luyện nghiêm ngặt, chinh chiến sa trường”

Người của ông ta đều là lưu manh bất hảo, cùng lắm là vài tên lính đánh thuê, thế mà muốn đánh nhau với quân Hắc Long sao?

Sau khi nghĩ nghĩ, ông ta lựa chọn quay đầu, đi tới trang viên độc lập cách đó một kilomet, đi vào trong đó rồi tiến vào sân sau.

Ông ta đi vào trong cánh cửa bí mật, đi vào trong một cái thông đạo ngầm.

Tầng hầm của tiệm sửa chữa chính là đại bản doanh của ông ta.

Nơi đây không chỉ có một lõi ra, cũng không chỉ có một lối vào.

Ông ta đi qua lối ngâm dưới lòng đát.

Không bao lâu đã đến mật thất chỗ của Giang Cung Tuấn.

Ông ta đi vào, nhìn thấy tất cả người của ông ta đều đang quỳ dưới đất, đầu bị súng chĩa vào, mặt ông ta tối sầm.

Ông ta chợt cười rồi đi đến: “Giang Cung Tuấn, thật đúng là khách quý ha, không biết lần này cậu đến chỗ của tôi là muốn hỏi thăm tin tức gì”

Giang Cung Tuấn nhìn Quỷ Kiến Sầu đi tới, nhìn nhìn thời gian, cười nhạt: “Không tệ, thật đúng giờ”

Chỉ vào sofa ở đối diện.

“Ngồi xuống nói chuyện nào”

Quỷ Kiến Sầu ngôi xuống,.

Giang Cung Tuấn cầm lấy một điếu thuốc trên bàn đưa qua.

Phương Vĩnh Cánh nhận lấy nhưng không có châm lên.

Giang Cung Tuấn một mình châm một điểu.

“Quỷ Kiến Sầu..”” Anh ngấng đầu lên nhìn Quỷ Kiến Sầu, vẻ mặt bỗng tối lại, giọng nói lạnh lùng nói ra: “Thần y Phương, bản lĩnh của ông lớn thật?”

“Giang Cung Tuấn, cậu kể chuyện cười à” Quỷ Kiến Sầu ngoài cười nhưng trong không cười.

Ông ta biết ý đồ của Giang Cung Tuấn đến đây, bây giờ ông ta chỉ có thể giả ngu.

“Bây giờ tôi cho ông hai con đường, một là thần phục tôi, làm việc cho tôi, cho tôi dùng, hai là chết”

Khi Giang Cung Tuấn tới đây, anh không hề định sẽ nói chuyện đàng hoàng với Quỷ Kiến Sầu.

Anh muốn dùng chiêu của Lôi Đình Ban thu phục Quỷ Kiến Sầu.

Nếu không thể thu phục, vậy thì giết.

Mặt của Quỷ Kiến Sầu càng ngày càng tối đi.

Ông ta không ngờ, ông ta vừa đến thì Giang Cung Tuấn đã đánh phủ đầu rồi.

Ông ta rơi vào suy nghĩ.

Ông ta không muốn không muốn thứ mà ông ta đã cố gắng cả đời người trở thành áo cưới cho người khác.

Nhưng mà nếu ông ta không đồng ý thì ông ta tin chắc Giang Cung Tuấn sẽ không chút lưu tình nào mà giải quyết ông ta.

Giang Cung Tuấn lại mở miệng: “Kiên nhãn của tôi có hạn, giết ông rồi tôi hoàn toàn có thể tiếp nhận mạng lưới tổ chức tình báo của ông mấy năm nay, không giết ông là vì cảm thấy ông còn dùng được, không hơn”

Mặt Quỷ Kiến Sầu bình tĩnh nói: “Giang Cung Tuấn, cậu thật ngang ngược, cậu cho là cậu có mạng lưới tình báo này thì có thể sống sót sao, cậu không biết có bao nhiêu nhân vật lớn muốn giết cậu à, cậu chỉ có một đường chết.”

“Cái này không cần ông lo”

Giang Cung Tuấn nhìn ông ta.

đếm ba tiếng, nếu không đồng ý vậy thì đừng có trách tôi”

“Một”

“Hai”

“Ba..”

“Được, tôi đồng ý với cậu”

Giang Cung Tuấn vừa đếm đến ba, Quỷ Kiến Sầu liền thỏa hiệp.

Đối mặt với quân Hắc Long được huấn luyện nghiêm ngặt, trải qua hơn trăm trận chiến, ông ta không còn cách nào, ông ta không có sức để chống lại, muốn mạng sống thì chỉ có thể thần phục Giang Cung Tuấn, giúp ông ta làm việc.

Nếu không thì chỉ có đường chết.

Giang Cung Tuấn cười nhạt.

Tất cả đều trong dự đoán của anh, “Nơi bỏ đi này của ông đã bị tôi dỡ bỏ rồi, từ giờ trở đi, một nghìn người tôi mang đến từ Nam Cương sẽ làm việc cho ông.”

Quỷ Kiến Sầu hít một hơi thật sâu.

Quả nhiên là quân Hắc Long đến từ Nam Cương.

“Quỷ Kiến Sầu, bây giờ mạng tình báo của ông vẫn chưa đủ mạnh, việc giờ ông phải làm là không ngừng mở rộng mạng lưới tình báo của mình, tôi muốn mạng lưới tình báo của ông phải thâm nhập vào thủ đô, thậm chí là toàn thế giới.”

Quỷ Kiến Sầu liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn một cái, nói: “Nói dễ quá ha, cậu làm đi, cậu tới làm đi?”

Giang Cung Tuấn xem chuyện mở rộng mạng lưới tình báo quá dễ dàng.

Còn thâm nhập vào thủ đô, thâm nhập vào toàn thế giới?

Bộ dễ làm lắm à?

“Quỷ Kiến Sầu, ông phải nhớ kỹ, bây giờ mạng ông nằm trong tay tôi, giọng điệu của ông bây giờ là sao vậy? Thái độ nói chuyện với tôi phải đàng hoàng một chút, ông có tin không, tôi lập tức giết ông rồi bồi dưỡng ra một Quỷ Kiến Sầu khác?”

Mặt Giang Cung Tuấn không chút quan tâm nói ra, tựa như đang nói một chuyện gì đó nhỏ bé, không quan trọng.

“Không phải, Giang Cung Tuấn, chuyện này không có dễ như cậu nghĩ vậy đâu, tổ chức tình báo ngầm đều không thể lộ ra ánh sáng, muốn thâm nhập vào thành phố cần tiêu phí rất lớn, cần phải có lót đường..”

Giang Cung Tuấn vẫy vẫy tay, ngắt ngang lời Quỷ Kiến Sầu nói.

“Đây là chuyện của ông, tóm lại ông phải làm, chỉ cần chấp hành theo lời tôi, đều tôi có thể giúp cho ông đó chính là, ông cần tiền thì tôi đưa tiền, ông thiếu người thì tôi cho người, nhưng tôi tin ông không thiếu tiền, ông đã kiếm tiền hơn nửa đời rồi, kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì, giữ lại để vào trong quan tài à?”

Quỷ Kiến Sầu không dám phản bác.

Chỉ là nói thầm trong lòng một câu, ai ngại nhiều tiền đâu.

“Mộc Ninh”

“Có thuộc hạ”

Giang Cung Tuấn ra lệnh: “Cậu khoan hẳn về phòng khám Trần Tục, ở lại đây phụ giúp Quỷ Lão Đại, đồng thời theo dõi từng hành đồng của ông †a cho tôi, nếu ông ta chăm chỉ làm việc thì trực tiếp giết, hoàn toàn tiếp nhận mạng lưới tình báo.

của ông ta”

“Vâng, thuộc hạ nghe lệnh”

Quỷ Kiến Sầu bị dọa đổ mồ hôi lạnh đầy người.

Ông ta biết, Giang Cung Tuấn tuyệt đối không phải nói cho xong.

“Giang Cung Tuấn, tôi nói đùa thôi, từ nay về sau, tôi nhất định sẽ một lòng làm việc cho cậu.”

Giang Cung Tuấn gật đầu, cười nói: “Cái này thì đúng rồi, ông yên tâm, không ai biết thân phận thật sự của ông, không ai biết ông là thần y Phương Vĩnh Cánh cả, người nhà của ông cũng sẽ bình an, đặc biệt là đứa cháu gái xinh đẹp của ông: Sao mà Quỷ Kiến Sầu không biết chứ, Giang Cung Tuấn lại đang uy hiếp ông ta.

Ông ta biết, từ này về so, ông ta sẽ chỉ là một con rối mặc cho người khác sai sử.

Sau khi thu phục Quỷ Kiến Sầu, Giang Cung Tuấn cũng không có ở lại lâu, xoay người rời khỏi.

Mà Mộc Ninh lại bắt đầu thanh lý lại mật thất.

Quỷ Kiến Sầu đi theo cả đường.

Nhìn thấy lính đánh thuê mà ông ta thuê chết toàn bộ, Quỷ Kiến Sầu nhịn không được mà khiếp sợ.

May mà ông ta không có hành động thiếu suy nghĩ.

Nếu ông ta thật sự dẫn người đi vào thì người mà ông ta dẫn đến hoàn toàn không đủ cho một nghìn quân Hắc Long giết nữa.

Giang Cung Tuấn lái xe quay về thành phố Tử Đẳng.

Sau khi trở lại Tử Đằng, anh đi đến phòng khám Trần Tục, kéo theo Ngân Mị đi đến bệnh viện quân khu.

Đi gặp Ngô Huy, thuận tiện gặp Tiêu Dao Vương, để Tiêu Dao Vương ra mặt làm giúp Ngân Mị một thân phận hợp lý.

Bởi vì bây giờ anh không có quyền, không thể làm cho Ngân Mị một thân phận được.

Mà Tiêu Dao Vương không giống vậy, ông ta có thể dễ dàng làm cho Ngân Mị một thân phận.

Bình luận

Truyện đang đọc