CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Các đệ tử Vô Hư nhao nhao lên tiếng. Yêu cầu thánh nữ giết đám người Giang Cung Tuấn.

Không ai trong số các võ giả thế giới đứng ra lên tiếng, bởi vì ngay cả Lan Đà cũng bị đánh lùi chỉ bằng một đòn, bây giờ ai lắm miệng, thì người đó sẽ là mục tiêu bị giết.

Nữ thánh Vô Cơ cầm một thanh kiếm dài, trong tay nhìn vào võ giả thế giới đứng phía trước.

“Nếu đã giết đệ tử Vô Hư Môn của tôi, vậy thì các người hãy chôn cùng bọn họ đi.”

Thánh nữ Vô Cơ chậm rãi cất lời.

Lời lẽ rất bình tĩnh, nhưng với quyết tâm không thể nghi ngờ, cô phải giết những người này, thì mới có thể báo thù cho các đệ tử môn phái.

“Viu!”

Đúng vào lúc này, một tia sáng liền lóe lên.

Trên đỉnh núi Bất Chu xuất hiện một bóng người.

Người này là một người đàn ông trẻ tuổi, tuổi tác khoảng hai mươi ba mươi tuổi, mặc trường bào màu trắng, để tóc dài, đầu tóc nửa đen nửa bạc.

“Bách Hiểu Sinh”

“Tiền bối Bách Hiểu Sinh”

Nhìn thấy người tới, võ giả thế giới đều trở nên hưng phấn.

Nếu như nói ai trên thế giới có thể đánh nhau với thánh nữ Vô Hư Môn, thì phải kể đến Chiêu Tử Vương và Bách Hiểu Sinh.

Bây giờ Bách Hiểu Sinh xuất hiện, bọn họ đều biết mình đã được cứu.

Sau khi Bách Hiểu Sinh xuất hiện, lông mày của thánh nữ Vô Cơ của Vô Hư Môn khẽ nhăn lại, cô có thể cảm nhận được rằng người đàn ông trước mặt mình có thực lực rất mạnh.

Bách Hiểu Sinh chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía thánh nữ Vô Cơ, cất lời nói: “Thường có câu nói oan gia nên giải không nên kết, thôi coi như bỏ đi”

“Bỏ đi?”

Vô Côn là người đầu tiên đứng ra, lạnh lùng nói: “Tôi giết gia đình của ông, sau đó tôi cứ nói coi như bỏ đi là được rồi sao?”

Thánh nữ Vô Cơ nhẹ nhàng nói: “Vô Hư Môn tôi đến trái đất, không hề tấn công người trên trái đất, nhưng các người lại dựa vào việc mình đông đảo, giết chết đệ tử của chúng tôi, nếu như tôi không có biểu hiện gì thì làm sao trở về môn phải được”

Bách Hiểu Sinh biết, muốn Thánh nữ Vô Cơ dừng tay, vậy thì chỉ có đánh một trận thôi.

Ông ta chắp một tay sau lưng, một tay làm động tác mới, nói: “Nếu đã như vậy, thì đánh một trận đi, thỉnh giáo võ công cao cường của Vô Hư Môn”

“Hu.”

Thánh nữ Vô Cơ hừ lạnh một tiếng.

Viu!

Tay cầm thanh kiếm dài tấn công.

Thanh kiếm không có tiếng động, nhưng một thanh âm xuyên qua khoảng không. Tốc độ của cô ta quá nhanh, ngay cả Giang Cung Tuấn cũng không thể nhìn rõ quỹ đạo thanh kiếm của cô ta. Sau đó Giang Cung Tuấn mới biết được sức mạnh của Thần Thông Cảnh. Mặc dù anh ở trong Cảnh giới thứ chín, nhưng nếu để đánh lại Thần Thông Cảnh, thì không có chút phần thắng nào cả. Trong khoảnh khắc, thánh nữ Vô Cơ của Vô Hư Môn liền xuất hiện trước mặt Bách Hiểu Sinh.

Bách Hiểu Sinh đứng yên tại chỗ, trong cơ thể toát ra khí tức đáng sợ, khí tức này lập tức đánh bay thánh nữ Vô Cơ của Vô Hư Môn ra xa.

Thánh nữ Vô Cơ vội vàng thối lui, kinh hãi nhìn Bách Hiểu Sinh: “Ông?”

Vẻ mặt cô ta hiện lên vẻ khó mà tin được.

Cô ta không thể tin rằng còn có một cường giả như vậy trên trái đất.

Bách Hiếu Sinh chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt nói: “Chuyện này, cứ coi như bỏ đi, mấy người muốn chiếm núi Bất Chu thì cứ chiếm, chúng tôi hứa từ bây giờ tới trước khi phong ấn được mở ra, sẽ không bao giờ bước chân vào núi Bất Chu.”

Vẻ mặt Vô Cơ thay đổi không ngừng.

Cô ta có chút không nắm rõ được thực lực của Bách Hiểu Sinh, nhưng có thể chắc chắn là người này nhất định là Thần Thông Cảnh, công lực còn mạnh hơn so với cô nhiều.

Nếu không, không phải vì khí tức này, thì sao có thể đánh cho cô lùi lại được.

Phía xa, nhiều người run rẩy theo dõi cảnh tượng này.

Không ai ngờ được rằng Bách Hiểu Sinh có thể đánh lùi Vô Cơ đã đánh bại Lan Đà chỉ bằng một đòn.

Vô Cơ cũng rơi vào trầm tư, sau đó liền nói: “Nếu đã như vậy, vậy mấy người xuống núi đi, bắt đầu từ hôm nay, nếu như bước chân vào núi Bất Chu, liền giết luôn không cần hỏi”.

“Thánh nữ, cô đang làm cái gì vậy?”

“Bọn họ đã giết nhiều đệ tử của chúng ta như vậy, lẽ nào cứ buông tha cho bọn họ như vậy sao?” Các đệ tử của Vô Hư Môn không hài lòng lên tiếng. Vô Cơ liếc nhìn những người này một cái. Những người này lập tức ngậm miệng lại không nói nữa.

Bách Hiểu Sinh cũng xoay người lại, nhìn về phía võ giả trái đất ở phía sau, ra lệnh nói: “Được rồi, tất cả xuống núi đi, bắt đầu từ hôm nay, không được bước vào núi Bất Chu”

Nói xong ông ta liền quay lưng rời đi. Những người khác theo sát phía sau.

Giang Cung Tuấn cũng đỡ lấy Lan Đà.

Có người đỡ lấy Thiên đang bị thương.

Sau khi đám người Giang Cung Tuấn rời đi, Vô Côn liền hỏi: “Thánh nữ, tại sao không giết hết bọn họ, để sau này không bao giờ gặp phải phiền phức nữa?”

Mặt Vô Cơ hiện lên vẻ nghiêm nghị, nói: “Người này rất mạnh, nếu thật sự đánh nhau, tôi chưa chắc đã là đối thủ, cho dù có thể dùng Thần Thông giết chết anh ta, thì tôi cũng sẽ bị tổn thương nặng nề, bây giờ không vội, cứ để bọn họ đi đi, anh vẫn còn phải quay về môn phải báo cáo thực lực của võ giả trái đất, để môn phái mau chóng nghĩ cách, điều càng nhiều cường giả tới đây, nếu không chỉ dựa vào một mình tôi, thì không thể đàn áp được võ giả trái đất.”

Vô Cơ kiêng dè Bách Hiểu Sinh.

Cô ta rất tự tin vào thực lực của chính mình.

Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc để đánh một trận sống mới với các võ giả trái đất.

Võ giả trái đất sẽ không làm được trò trống gì đâu. Một khi phong ấn được mở ra, con người trên trái đất sẽ trở thành nô lệ. Bây giờ, chỉ cần trông coi ở núi Bất Chu, tìm tứ ấn, rồi mở phong ấn là được. Giang Cung Tuấn và những người khác rất nhanh đã xuống núi. “Lẽ nào cứ như vậy là xong sao?”

“Núi Bất Cho thuộc về trái đất, nhưng bây giờ lại bị một đám người từ thế giới bên ngoài chiếm giữ. Tôi thật sự không thể nuốt trôi cơn tức này.”

“Tiền bối Bách Hiểu Sinh, bây giờ phải làm sao đây?”

Nhiều người không muốn cứ như thế này rời đi.

Bách Hiểu Sinh mở miệng nói: “Bình tĩnh, đừng dao động, tranh thủ thời gian tu luyện”

Lan Đà bị thương cũng nói: “Đúng vậy, lúc này không được khiêu chiến Vô Hư Môn, nếu không chúng ta thật sự sẽ bị giết hết. Việc cần làm bây giờ là nâng cao thực lực càng sớm càng tốt, cách lúc mở phong ấn vẫn còn khoảng mười năm nữa, tới lúc đó mới là ngày tận thế thực sự.”.

Bách Hiểu Sinh khẽ gật đầu: “Ừm, đúng vậy, bây giờ cũng chỉ mới vừa bắt đầu thôi. Tuy rằng núi Bất Chu có nhiều thứ tốt nhất, nhưng những ngọn núi nổi tiếng khác cũng không yếu, chăm chỉ luyện tập võ công, nếu không, con người trên trái đất sẽ thực sự bị tuyệt chủng”

Bách Hiểu Sinh nói xong lời này, liền xoay người rời đi. Mọi người rời đi với vẻ không cam lòng.

Giang Cung Tuấn cũng dẫn theo Lan Đà, rời khỏi núi Bất Chu, đến khu quân sự của một thành phố gần đó, ngồi chuyên cơ, bay về Nam Cương.

Trên máy bay trở về Nam Cương ở Long Quốc, Giang Cung Tuấn vẫn luôn im lặng suy nghĩ. “Cậu à, có phải trong vùng đất phong ấn, cường giả nhiều như mây hay không?”

Lan Đà vẻ mặt nặng nề gật đầu: “Vùng đất phong ấn không phải một nơi, mà là vô số không gian nhỏ, mỗi một không gian đều lớn hơn trái đất.”

Theo hiểu biết của Lan Đà, vùng đất phong ấn là thuật ngữ chung cho vô số không gian, những nơi này đã bị phong ấn, nhưng một khi phong ấn được mở ra, những nơi này và trái đất sẽ hợp lại với nhau.

“Trong một số không gian, có con người sinh sống”

“Cũng có những không gian không có con người, có không gian chỉ có những con thú hung dữ”.

“Ngoài ra còn có các chủng tộc khác tồn tại.”

“Vân là câu nói đó, một khi phong ấn được mở ra, đây sẽ là dấu chấm hết cho loài người trên trái đất.”

Lan Đà nói rất nặng nề.

Giang Cung Tuấn thở dài một hơi.

Vốn dĩ nghĩ rằng thực lực của mình rất mạnh mẽ, có thể đối phó với bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng bây giờ mới biết rằng thực lực của anh ấy rất yếu, rất yếu.

“Thần Thông Cảnh.”

Anh nắm chặt tay.

Phải nhanh chóng đột phá ba đạo xiềng xích càng sớm càng tốt, bước vào Thần Thông Cảnh, thậm chí bước vào cảnh giới siêu phàm mà Lan Đà đã nói.

Chỉ khi đạt đến cảnh giới siêu phàm, mới có thể dẫn đầu đoàn người vượt qua nguy cơ tuyệt chủng lần này.

Bình luận

Truyện đang đọc