Giang Cung Tuấn về đến phòng khám Trần Tục.
Vừa bước vào phòng khám, liền nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện điện thoại ở bên trong.
“Yêu em, moah moah, không nói nữa, anh nghe có tiếng mở cửa, boss về rồi, cúp máy đây.”
Ngô Huy vừa mới cúp điện thoại, Giang Cung Tuấn liền bước vào.
Anh ta lập tức đứng dậy, hô lên: “Boss, sao thế, gặp được chị dâu không?”
“Gặp thì gặp rồi, nhưng lại bị đuổi ra”
Giang Cung Tuấn rầu rĩ ngồi xuống.
“Không vội, cứ từ từ, nhưng mà boss, em thấy, hình tượng của anh không được”
“Hở, phải không?”
“Cũng không phải” Ngô Huy nói: “Anh nghĩ xem, chị dâu không nhớ mấy năm đó, bây giờ chị ấy chỉ có ký ức của những năm trước mười tám tuổi, tức là hiện tại trái tim của chị ấy cũng chỉ là mười tám tuổi, tuổi mười tám thích cái gì, thích mấy anh đẹp trai, anh nhìn anh xem, bây giờ đã ra thành dạng cái gì rồi?”
“Đúng nha”
Giang Cung Tuấn mới nhớ ra.
Cả một năm trời anh không đi cắt tóc.
Sáng sớm ngày hôm sau Giang Cung Tuấn đã ra khỏi cửa.
Anh đi đến tiệm salon tóc, cắt đi mái tóc dài đã giữ cả một năm, rồi đi mua thêm một bộ tây trang màu trắng nữa.
Cách ăn mặc này lập tức biến thành một soái ca.
Dưới sự kiến nghị của Ngô Huy, anh đến tiệm hoa, mua một chín mươi chín đóa hoa hồng, rồi lại đi đến tiệm phục trang, ước theo thân hình của Đường Sở Vi, mua một một vài bộ quần áo.
Sau đó, mang theo quà tặng đi đến nhà họ Đường.
Lúc anh đến nhà họ Đường, chưa đến chín giờ sáng.
Giờ này, mấy người nhà họ Đường đều ở nhà..
Giang Cung Tuấn đến nhận được sự tiếp đón rất nhiệt tình.
Hà Diệp Mai niềm nở nhận quà, cười e thẹn nói: “Đến thì đến, còn mang theo quà làm gì, đều là người một nhà cả, con thế này quá khách khí rồi.”
“A đúng rồi, Sở Vì đâu ạ?” Giang Cung Tuấn hỏi.
“Cái con nhỏ này, còn chưa dậy, để mẹ đi gọi”
Hà Diệp Mại quay người định lên lầu gọi người.
Thế nhưng ngay lúc đó.
Đường Sở Vị từ trên lầu bước xuống.
Cô chỉ mặc một cái váy ngủ màu trắng, đầu bù tóc rối, nhưng dáng vẻ lại có chút đáng yêu.
Hình như cô vẫn chưa tỉnh ngủ.
“Mẹ, ai vậy, sao lại ầm ĩ như thế?”
Cô nhìn sang, thấy Giang Cung Tuấn đã ngồi ở phòng khách rồi.
Giang Cung Tuấn trước mặt hoàn toàn không giống với người ngày hôm qua.
Anh bây giờ để tóc ngắn, khoác lên mình bộ tây trang, vì là người luyện võ, nên tạp chất bên trong cơ thể, melanin đều hiện hết ra ngoài, da của anh rất khỏe, trắng trẻo, sạch sẽ, nhìn rất sáng sủa, rất đẹp trai.
“Mẹ, ai đây?”
Nhất thời cô không nhận ra.
Giang Cung Tuấn lập tức cầm đóa hoa đứng dậy, bước đến tặng cho Đường Sở Vi, mang theo một nụ cười ấm áp trên gương mặt: “Sở Vi, chào em, tặng cho em”
Vốn dĩ Đường Sở Vị muốn từ chối, người người đàn ông đẹp trai như thế này tặng hoa cho mình, cô cũng hơi ngại từ chối, nên ngượng ngùng nhận lấy bó hoa tươi.
“Sở Vi, em thật xinh đẹp, em giống như đóa hoa tươi này vậy, xinh đẹp đến động lòng người.”
Giang Cung Tuấn bắt đầu trổ một tràng khen ngợi.
Đây đều là những thứ mà tối hôm qua Ngô Huy đã dạy cho anh.
Anh cũng đã học thuộc lòng rất lâu.
Mặc dù cảm thấy có chút buồn nôn, nhưng vì Sở Vi, anh không thèm đếm xỉa đếm, làm bất chấp.
Được khen như thế, Đường Sở Vị càng ngại hơn.
“Anh, anh là ai vậy, lần đầu tiên gặp mặt, đã nói với tôi những lời này.” Cô cúi thấp đầu, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Anh là, Giang Cung Tuấn.”
“A…”
Đường Sở Vi lập tức phản ứng ngay, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Giang Cung Tuấn, một lúc sau mới phân biệt được, liền trả bó hoa tươi trong tay lại cho Giang Cung Tuấn.
“Sao anh cứ như âm hồn không tan vậy, ai thích hoa của anh chứ, anh đi ngay cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Cô truyền lệnh đuổi khách.
“Sở Vi, Giang Cung Tuấn là chồng của con đó, con có thái độ nghiêm túc một chút đi.”
Vì Đường Sở Vị nói, cô muốn ra ngoài ăn KFC.
Đây là cơ hội của anh.
Không lâu sau, Đường Sở Vị thay đồ xong đi xuống lầu.
Một bộ đồ rất đơn giản, thoải mái, cô ăn mặc như thế này lộ rõ vẻ xinh đẹp, thuần khiết của cô hơn, đặc biệt cô còn buộc tóc đuôi ngựa.
Dáng vẻ thanh thuần này, không hề giống với một người đã gần ba mươi tuổi, giống như một học sinh trung học hơn.
“Sở Vi, anh đi cùng em”
Giang Cung Tuấn đứng dậy, đi về phía Đường Sở Vi.
Đường Sở Vị vốn định từ chối.
Nhưng nhìn thấy Giang Cung Tuấn đẹp trai, cô cũng không từ chối.
Hơn nữa cô càng ngày càng tò mò về Giang Cung Tuấn.
Vì người trong nhà đều nói, Giang Cung Tuấn là chồng của cô, còn cô cũng thật sự đã mất đi ký ức mười một năm, chuyện từ sau khi học trung học cô không hề nhớ gì cả.
Cô cũng cảm thấy Giang Cung Tuấn không nói dối.
Suy đi nghĩ lại, đầu cô lúc này như gà con đang mổ thóc vậy đó.
Khu vực thành phố.
Nhà hàng KFC.
Đường Sở Vị ăn một đùi gà, nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện.
“Anh, anh thật sự là chồng của tôi sao?”
“Nếu như là giả thì cho đổi lại” Giang Cung Tuấn nhanh nhẹn đáp lại liền.
“Thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện là thế này.”
Giang Cung Tuấn kể hết một lượt chuyện Đường Sở Vị cứu anh ra khỏi biển lửa.
Nói là cô bị thương, yên lặng không nói một tiếng, bỏ đi.
Anh ngồi nói suốt cả ba tiếng đồng hồ.
Đường Sở Vi cũng ngồi nghe suốt ba tiếng.
“Hì hì.”
Sau khi nghe xong, cô cười ra thành tiếng.
“Chuyện này thật sự không tồi, sao anh không đi viết sách đi, nếu như đi viết sách, chắc chắn sẽ bán chạy lắm đó, câu chuyện thật khiến người ta cảm động, một quan chủ soái, còn ở rể
nhà họ Đường, chỉ vì để báo ơn.”
“Chậc chậc…”
“Còn nữa, anh nói sau khi tôi đi có để lại một lá thư, tôi vĩ đại thế sao, nếu như theo lời tôi nói, thì tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi người con trai mình yêu”
Đường Sở Vi lắc đầu.
Xem ra cô thấy Giang Cung Tuấn đang lừa dối cô.
“Thư ở đây”
Giang Cung Tuấn lấy ta lá thư năm đó Đường Sở Vị để lại.