CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Nhà họ Đan ở phương Bắc Giang Cung Tuấn nhìn hai mươi mấy người đàn ông mặc vest đen đang đứng trước mặt anh.

Nhưng người này đứng thẳng tắp, huyệt Thái Dương hơi nhô lên, vừa nhìn đã biết được huấn luyện nghiêm khắc, là cao thủ có thân thủ nhanh nhạy.

Anh không khỏi tò mò.

Cô gái này là ai, sao lại có nhiều vệ sĩ đi theo đến vậy?

Đan Thiến xoay người lại, tức giận nói: “Lỗ Sâm, ông đang làm gì vậy hả?”

Lỗ Sâm là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, mặt hình thoi, để tóc ngắn, ăn mặc khác giản dị.

Ông ta bước tới, tôn kính nói: “Cô chủ, ông chủ đã bảo chúng tôi phải theo sát cô, không rời nửa bước. Hiện tại, ông chủ vẫn còn có chuyện phải làm, sáng sớm mai là có thể đến thành phố Tử Đằng”

“Tôi đã không còn là con nít rồi, đừng cứ luôn phái người theo tôi có được không hả?”

Đan Thiến lộ vẻ bất mãn, kéo Giang Cung Tuấn xông thẳng ra ngoài, còn đấm đá mấy tên vệ sĩ đứng ở cửa.

Những tên vệ sĩ đó cũng hoàn toàn không dám đánh trả.

Lỗ Sâm cũng rất bất đắc dĩ.

Ông ta dặn dò: “Đi theo đi”

“Vâng”

Đám vệ sĩ này lập tức đi theo.

Giang Cung Tuấn bị kéo mạnh đi theo cô ta vào một trung tâm thương mại.

Trong một khu nghỉ ngơi của trung tâm thương mại.

Đan Thiến vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi, lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng thoát được rồi”

Cô ta nói xong thì nhìn Giang Cung Tuấn, lấy một tờ tiền trị giá ba trăm ngàn ra đưa cho anh: “Đây là tiên bôi thường vì cắt ngang việc ăn bún của anh”

Giang Cung Tuấn cầm tiền, nói: “Cảm ơn”

Anh xoay người rời đi.

Đan Thiến hệt như một con chim sẻ nhỏ vừa thoát khỏi lồng, bắt đầu hưng phấn.

Cô ta vừa xoay người định đi thì cảm thấy chóng mặt, lập tức ngã xuống đất, chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngất xỉu.

Giang Cung Tuấn nghe thấy động tĩnh phía sau thì xoay người lại nhìn.

Anh thấy Đan Thiến ngã xuống đất, không khỏi nhíu mày, bước tới cạnh cô ta. Anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lay cô ta: “Này, cô sao vậy?”

Anh cảm thấy sắc mặt của Đan Thiến không ổn.

Cả khuôn mặt cô ta tái nhợt, đổ mồ hôi đầy đầu, lông mi cũng dính vài giọt nước mắt.

Giang Cung Tuấn nhíu mày.

Anh đặt tay lên mạch của cô ta.

Lạnh quá.

Giang Cung Tuấn như vừa chạm vào một tảng băng, sau khi đặt tay lên mạch đập của Đan Thiến thì không khỏi nhíu mày.

Lúc này, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên.

Lỗ Sâm dẫn theo mười mấy vệ sĩ xông tới, người còn chưa đến nơi thì đã hét lên: “Đừng, đừng đụng vào cô chủ”

Ông ta nhanh chóng đi tới, nói: “Mau, mau đưa cô chủ tới bệnh viện”

Giang Cung Tuấn nhíu mày, nói: “Tình trạng của cô ta như vậy hẳn sẽ không trụ nổi tới bệnh viện”

Nghe vậy, Lỗ Sâm lập tức lấy ra một viên thuốc định cho Đan Thiến uống.

Giang Cung Tuấn lại cầm lấy viên thuốc, không những đặt trước mũi ngửi thử mà còn liếm viên thuốc.

Anh cảm thấy mình như đang liếm một cái bàn ủi nóng bỏng, đầu lưỡi còn truyền đến cảm giác bỏng cháy.

“Cậu làm gì vậy?”

Lỗ Sâm quát, sau đó giật lại thuốc, đang định đút cho Đan Thiến uống.

Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: “Thuốc này quá nóng, cho dù có thể giảm được cái lạnh trong người cô ta nhưng sẽ gây tổn thương cực lớn đối với co thể, nếu uống một thời gian dài thì chắc chắn sẽ chết.”

Lỗ Sâm nhìn Giang Cung Tuấn, nghỉ ngờ hỏi: “Cậu là bác sĩ sao?”

Ông ta từ phương Bắc tới đây chính là vì đại hội Trung Y lần này.

Ông ta muốn nhân Đại hội Trung Y này mà cầu một vài bác sĩ Trung Y có tiếng ra tay xem bệnh giúp Đan Thiến.

“Đúng vậy, để tôi thử xem”

Giang Cung Tuấn gật đầu, nói với mấy vệ sĩ xung quanh: “Đứng thành một vòng tròn rồi xoay người sang chỗ khác”

Mấy tên vệ sĩ nhìn Lỗ Sâm.

Lỗ Sâm dẫn Đan Thiến tới thành phố Tử Đằng là để tìm bác sĩ.

Thành phố Tử Đằng là thành phố của thuốc, nói không chừng có thần y thật sự ẩn giữa đám người bình thường. Vì vậy, ông ta tức khắc nói: “Nghe theo.”

“Vâng”

Mấy tên vệ sĩ lập tức làm theo.

Sau khi vây thành vòng tròn xung quanh Đan Thiến thì lập tức xoay người lại.

Giang Cung Tuấn nhìn Lỗ Sâm, nói: “Ông cũng xoay người lại đi.”

“Cậu định làm gì?” Vẻ mặt Lỗ Sâm trầm xuống.

Giang Cung Tuấn thấy ông ta không xoay người lại thì cũng không nói gì thêm. Anh đỡ Đan Thiến dậy, để cô ta khoanh chân ngồi dưới đất, sau đó kéo áo cô ta lên, nửa người tên của cô ta chỉ còn thấy ba chỗ.

“Cậu?”

Lỗ Sâm tức khắc nổi giận.

Giang Cung Tuấn hét lên: “Câm miệng”

Anh đưa tay ra sau lưng, lấy kim châm đã chuẩn bị sẵn ra, sau khi khử trùng kim châm thì cắm thẳng kim lên người Đan Thiến.

Anh vừa ra tay đã làm Lỗ Sâm ngạc nhiên.

Anh ra tay vừa nhanh vừa chính xác, làm Lỗ Sâm nhìn tới hoa mắt. Chỉ vài giây sau, trên người Đan Thiến đã cắm hơn mười cây kim châm.

“Đố cô ta”

Nghe được tiếng của Giang Cung Tuấn thì Lỗ Sâm mới phản ứng lại, đưa tay đỡ vai Ðn Thiến để cô ta không ngã xuống.

Giang Cung Tuấn ¡ tới phía sau cô ta, bắt đầu xoa bóp một số kinh mạch và huyệt đạo trên người cô ta.

Rất nhanh, kim châm trên người cô ta đã toát ra khói trắng, một ít khí lạnh theo kim châm bay ra khỏi cơ thể.

Đan Thiến đang hôn mê từ từ tỉnh lại.

Cô ta cảm thấy cả người hơi lạnh, muốn cử động nhưng lại không thể nhúc nhích được.

“A”

Cô ta cảm giác được quần áo của mình bị kéo.

lên, vì vậy hét lên.

Nhưng bây giờ cô ta rất yếu, dù hét cũng không có chút sức.

Giang Cung Tuấn thấy khí lạnh trong người Đan Thiến đã thoát ra ngoài gần hết thì mới rút kim rồi nói: “Tự mình đứng lên mặc quần áo đi”

Đan Thiến nhanh chóng đứng lên nhưng bởi vì không có sức lực nên vừa mới đứng dậy thì đã ngã vào lòng Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn ôm lấy eo nhỏ của cô ta để đỡ nên cô ta mới không ngã xuống đất.

Đan Thiến ngẩng đầu lên.

Cô ta nhìn khuôn mặt không quá đẹp trai nhưng lại dễ nhìn, càng nhìn càng thấy hấp dẫn của anh, nhịp tim không ngừng tăng nhanh.

Giang Cung Tuấn đỡ cô ta đứng vững rồi mới thả tay ra, liếc nhìn trước ngực cô ta.

Cô ta có vóc dáng rất đẹp, mặc một chiếc áo ngực đen viền hoa chỉ che hơn nửa bầu ngực, còn lại đều lộ ra ngoài.

Giang Cung Tuấn xấu hổ ho khan: “Khụ, mau mặc quần áo vào.”

Đan Thiến đỏ mặt, nhanh chóng kéo áo xuống, sửa sang lại quần áo.

Giang Cung Tuấn xoay người rời đi.

“Thần y, xin dừng bước”

Lỗ Sâm gọi lại Giang Cung Tuấn, cúi người chín mươi độ, cung kính nói: “Tôi là quản gia Lỗ Sâm của nhà họ Đan ở phương Bắc, đây là cô chủ Đan Thiến của chúng tôi. Lỗ Sâm xin đại diện cho nhà họ Đan mờ thần y tới làm khách ở nhà họ Đan ở thành phố Tử Đằng”

Giang Cung Tuấn xua tay, nói: “Miễn đi”

Nói xong, anh lại xoay người đi.

Cho đến khi Giang Cung Tuấn đi rồi thì Đan Thiến mới hoàn hồn lại. Cô ta đỏ mặt, nhìn bóng lưng Giang Cung Tuấn, trên mặt hiện lên ý cười khó phát hiện.

“Lỗ Sâm, tôi đột nhiên ngất xỉu, anh ta cứu tôi đúng không?”

“Vâng”

Lỗ Sâm gật đầu.

Đan Thiến có bệnh cũ, mấy năm nay ông ta không biết đã mời bao nhiêu người có y thuật cao tới.

Nhưng ông ta lại chưa từng thấy ai có thể dùng cách châm cứu để loại bỏ khí lạnh trong người Đan Thiến.

Viên thuốc mà ông ta cầm theo là thuốc do một vị thần y luyện chế vào mười năm trước, thuốc này có thể giúp Đan Thiến loại bỏ khí lạnh.

€ó điều, thần y cũng đã nói.

Thuốc này chỉ có thể áp chế, lại không thể trị hết tận gốc.

Thần y còn nói Đan Thiến sẽ không sống qua hai mươi tuổi.

Mà Đan Thiến đã gần hai mươi tuổi rồi.

Trước đây, mỗi khi có Đại hội Trung Y, nhà họ Đan đều sẽ tới thành phố Tử Đằng để tìm bác sĩ có tiếng chữa bệnh cho Đan Thiến. Có điều, những bác sĩ đó đều cho một đơn thuốc giống nhau, hoàn toàn không dùng được.

Lỗ Sâm không ngờ lần này có thể gặp được cao nhân.

“Cô chủ, cô được cứu rồi. Người này có thể dễ dàng đẩy khí lạnh trong người cô ra thì chắc chắn có thể hoàn toàn chữa khỏi cho cô.” Lỗ Sâm kích động nói.

“Lỗ Sâm, tôi muốn toàn bộ tư liệu của anh ta”

Đan Thiến nói, sau đó sửa sang lại quần áo xốc xếch, đẩy ra đám vệ sĩ đang vây quanh mình rồi xoay người rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc