CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Giang Cung Tuấn rời khỏi nhà họ Giang.

Nhưng anh vẫn không vội vã trở về Thành phố Tử Đằng.

Lần này anh đi lấy tài sản do Độc Bộ Vân để lại nhưng lại vị Cao Mẫn Ngọc phá hoại, với số tài sản do Độc Bộ Vân hoàn toàn không đủ để đấu với Tập đoàn có cơ nghiệp hàng trăm năm.

Anh phải đi tìm Vương thôi.

Hỏi Vương cho mượn tiền.

Anh trực tiếp đi đến Thiên An Cung.

Bên ngoài Thiên An Cung có một ít chiến sĩ canh gác.

Khi thấy Giang Cung Tuấn xuất hiện, bỗng chốc đã có chiến sĩ tiến lên đứng thẳng lưng hành lễ và nói: “Tham kiến Long Vương”

“Ừ”

Giang Cung Tuấn gật gật đầu nói: “Tôi đến gặp Vương”

“Bẩm Long Vương, Vương không ở Thủ Đô, ngài đi nước ngoài công tác rồi”

Nghe thế Giang Cung Tuấn bèn chau mày hỏi: “Ảnh Tử có ở đây không?”

chiến sĩ nghỉ hoặc hỏi: “Ảnh Tử là ai?”

“Thôi được rồi, xem như tôi chưa từng đến vậy: Giang Cung Tuấn quay lưng rời khỏi.

Ảnh Tử là hộ vệ cận thân của Vương, những người biết Ảnh Tử rất hiếm, cho dù là hộ vệ của Thiên An Cung cũng không biết đến sự tồn tại của Ảnh Tử.

Giang Cung Tuấn chỉ muốn đến Vương mượn ít tiền, bây giờ đến người cũng chả thấy đâu.

Bây giờ anh thật sự không biết nên kiếm tiền từ đâu đây.

Những cách làm không quang minh chính đại có rất nhiều nhưng biện pháp chính thống thì anh thật sự hết cách rồi.

“Chẳng lẽ thật sự phải dùng đến thủ đoạn nham hiểm sao? Giang Cung Tuấn khẽ lẩm bẩm.

Lần trước Ảnh Tử từng nói với anh có thể lợi dụng một số thủ đoạn không chính thống để gom tiền chuẩn bị cho việc đăng cơ của Vương mới.

Anh mang theo sự bất an rời khỏi.

Anh dự định về quân khu và ngồi chuyên cơ của quân khu về Thành phố Tử Đằng.

Vừa đi đến cánh cửa lớn của quân khu, còn chưa kịp đi vào trong đã có một số xe quân dụng lái đến, cùng với đó có không ít chiến sĩ mặc áo giáp nhanh chóng phóng xuống xe dùng súng chĩa vào người Giang Cung Tuấn và chặn đường đi của anh.

Sau đó có một người đàn ông mặc chiến bào, trên vai có ba ngôi sao đi đến.

Giang Cung Tuấn nhìn vị tướng quân đang đi đến và bất giác chau mày lại.

“Giang Cung Tuấn, mời anh hãy đi theo chúng tôi một chuyến”

Vị tướng quân trên vai có ba sao.

đi đến và nhìn Giang Cung Tuấn rồi bình thản nói.

Giang Cung Tuấn nhìn đám người đó.

Trong ký ức của anh thủ đô không có vị tướng quân ba sao như thế nên bất giác chau mày hỏi: “Ông là ai?”

Người đàn ông trung niên kia mở miệng nói: “Tây Cương, cấp dưới của Tiêu Dao Vương, Tiêu Dao Phong”

“Quân Tiêu Dao sao?”

Giang Cung Tuấn hơi ngạc nhiên nhưng đã lập tức bật cười thành tiếng nói: “Ông chỉ là một tướng quân ba sao mà dám dẫn người chĩa súng vào người tôi và chặn đường đi của tôi sao, như vậy là sao chứ? Chẳng lẽ ông không biết tôi bây giờ có quân hàm mười sao và là Long Vương sao?”

Nói rồi khuôn mặt anh đanh lại và quát lớn: “Ai cho ông cái quyền đó hả?”

“Giang Cung Tuấn, anh đừng ở đó dọa nạt tôi: Tiêu Dao Phong không hề nể mặt Giang Cung Tuấn và bình thản nói: “Thiếu chủ nhà tôi muốn

Bình luận

Truyện đang đọc