CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Máu của Giang Cung Tuấn vừa tiến vào trong vỏ trứng thì trong nháy mắt liền biến mất không thấy bóng dáng, máu đã bị vỏ trứng hấp thu hoàn toàn. Giờ phút này, trong vỏ trứng truyền ra một lực hút cực kỳ mạnh mẽ, lực lượng này điên cuồng hấp thu máu của anh. Chỉ trong chớp mắt Giang Cung Tuấn đã mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt. Anh có dấu hiệu choáng váng, anh muốn thu tay lại. Nhưng lực lượng truyền đến từ bên trong vỏ trứng quá mạnh khiến anh căn bản không cách nào thu tay lại được.

Dần dần anh cảm thấy đầu óc bắt đầu choáng váng mê man. Ngay lúc tưởng chừng như sắp ngất đi thì lực hút trong vỏ trứng biến mất, Giang Cung Tuấn cũng ngã quỵ xuống đất, ngay đến sức lực bò dậy cũng không có. Anh điều động chân khí, chân khí lưu chuyển trong cơ thể nhanh chóng điều động máu tươi tái tạo năng lực. Đồng thời anh cũng khó khăn bò từ dưới đất lên ngồi khoanh chân trên đất nhìn chằm chằm vỏ quả trứng kia. Dưới cái nhìn chăm chú của anh, vỏ trứng hé ra ánh sáng màu tím rực rỡ, vừa xinh đẹp lại chói mắt.

“Cạch!”

Trong mơ hồ hình như nghe thấy tiếng vỏ trứng nứt ra. Trên vỏ trứng xuất hiện vết nứt, ánh sáng màu tím từ trong vết nứt lóe ra.

Tổ Quỳnh cũng nhìn chằm chằm vỏ trứng. Giờ phút này cô ta biết con Thôn Thiên Vũ bị phong ấn rất lâu này sắp sửa xuất thế Đây chính là đời sau của cường giả siêu cấp, một khi sinh ra nó sẽ có thực lực đáng sợ. Còn con Thôn Thiên Vũ xuất thể này rốt cuộc mạnh như thế nào thì cô ta cũng không đoán được.

Dưới cái nhìn chằm chủ của hai người họ, trên vỏ trứng không ngừng xuất hiện vết nứt giống như thủy tinh bị đập vỡ, khắp nơi đều là vết nứt. Ngay sau đó trong vỏ trứng truyền đến một ít âm thanh kỳ quái giống như chim gõ kiến đang mổ gì đó.

Cạch!

Một tiếng động trong trẻo truyền đến. Vỏ trứng đã hoàn toàn bị phá vỡ trở thành mảnh nhỏ màu tím rơi xuống đất. Mà một con yêu thú quái dị từ bên trong vỏ trứng bay ra.

Giang Cung Tuấn nhìn chằm chằm con yêu thú này. Vẻ ngoài của nó rất đẹp, lông toàn thân màu tím, bề ngoài nhìn có hơi giống chim, có một đôi cánh trên cánh toàn là lông màu tím rất đẹp mắt.

“Đây… đây là Thôn Thiên Vũ ư?”

Giang Cung Tuấn chớp mắt, trong lòng hơi khiếp sợ. Con yêu thú này không khỏi quá đẹp đi?

Con chim có đôi cánh màu tím cũng đang nhìn Giang Cung Tuấn. Mắt của nó trong veo, còn có ánh sáng màu tím đang chuyển động. Nó cảm ứng được trên người Giang Cung Tuấn có hơi thở quen thuộc, là một loại hơi thở cùng chung huyết thống. Nó là Thôn Thiên Vũ, cho dù chỉ mới sinh ra nhưng nó đã mở thần trí, trí tuệ của nó rất cao. Nó lập tức bay về phía Giang Cung Tuấn không ngừng bay lượn trên đỉnh đầu anh, phát ra tiếng kêu rất dễ nghe.

Giang Cung Tuấn cũng cảm ứng được sự yêu thích của Thôn Thiên Vũ, anh đứng lên giơ tay vuốt nhẹ lên bộ lông màu tím của nó cười nói: “Không ngờ Thôn Thiên Vũ lại xinh đẹp như vậy?

Tổ Quỳnh nhìn Thôn Thiên Vũ một cái cười nói: “Tên nhóc này cuối cùng cũng xuất thế rồi.

Giang Cung Tuấn, về sau cậu phải đối xử với Thôn Thiên Vũ cho tốt. Đối với cậu mà nói đây chính là một tạo hóa vô cùng lớn”.

“Được.” Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Được. À phải rồi chị Tổ Quỳnh, chị có biết thực lực của tên nhóc này không? Tôi luôn cảm thấy Thôn Thiên Vũ mới sinh này rất mạnh”



Tổ Quỳnh lại chỉ cười nhạt dời sang đề tài khác nói: “Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về Tiên phủ trước đây. Cậu cứ theo đường cũ là có thể trở về. Còn về những tạo hóa khác ở đây hiện giờ cậu vẫn chưa có tư cách để có được. Đợi đến khi thực lực của cậu đủ mạnh có lẽ có thể đến lần nữa thử xem sao”

Nói xong những lời này cô ta lại vẫy tay với Thôn Thiên Vũ nói: “Thôn Thiên Vũ nhỏ, đi theo tôi về Tiên phủ”

“Đi về Tiên phủ ư?” Giang Cung Tuấn sửng sốt.

Tổ Quỳnh gật đầu nói: “Bây giờ Thôn Thiên Vũ còn rất yếu, lúc này nó cần một khoảng thời gian để trưởng thành. Tôi mang nó đến Tiên phủ, đợi nó trưởng thành trở nên mạnh mẽ rồi sẽ thả nó ra. Điều này đều tốt cho cậu và cả Thôn Thiên Vũ”

Thôn Thiên Vũ có thể nghe hiểu lời Tổ Quỳnh nói, nó nhìn về phía Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn sờ lồng nó cười nói: “Đi đi”. Sau đó anh mở Tiên phủ ra, Tổ Quỳnh và Thôn Thiên Vũ đều đi vào trong.

Giang Cung Tuấn cũng không ở lại chỗ này lâu, anh dọc theo đường cũ trở về.

Rất nhanh anh đã đi ra khỏi hang đá. Sau khi ra ngoài Thiên Linh Chi đã chờ ở bên ngoài hang đá.

Nhìn thấy Giang Cung Tuần xuất hiện cô ta lập tức đi qua hỏi: “Anh Giang, thế nào rồi? Có lấy được tạo hóa gì không?”

Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu nói: “Không, tôi vòng trong hang đá rất lâu nhưng cảm thấy bản thân sắp lạc đường. Tôi cũng không dám tiếp tục đi vào sâu liền đi vòng trở lại”

“Không sao đâu” Thiên Linh Chi cười an ủi: “Từ xưa đến nay người nhà họ Thiên đi đến hang đá rất nhiều nhưng không ai có thể có được tạo hóa gì. Nếu đã không lấy được gì thì chúng ta cũng trở về thôi.”

“Ừm” Giang Cung Tuấn gật đầu. Chuyện anh có được Thôn Thiên Vũ anh sẽ không nói ra. Bởi vì chuyện này mà nói ra có thể sẽ gây xao động.

Có Thiên Hồng dẫn đường, Giang Cung Tuấn và Thiên Linh Chi rời khỏi chỗ này, rất nhanh đã trở lại trong thôn.

Thiên Linh đã chờ sẵn ở trong thôn.

Nhìn thấy hai người họ trở lại, ông ta đi qua hỏi: “Thế nào, có thu hoạch gì không?”

Thiện Linh Chi khẽ lắc đầu thở dài nói: “Vẫn không có thu hoạch gì”.

Thiên Linh cười nói: “Tuy nói trong hang đá có tạo hóa nhưng không có được cũng không cần cưỡng cầu, có lẽ là thời gian chưa tới, chờ thời gian đến thì tạo hóa tự nhiên cũng sẽ xuất hiện”

Là người nhà họ Thiên, ông ta khẳng định trong hang đá có tạo hóa nhưng không lấy được cũng không có cách nào.



Nói xong Thiên Linh nhìn Giang Cung Tuấn cười hỏi: “Thiếu hiệp, thế nào hả?” Giang Cung Tuấn xòe hai ra nói: “Không có thu hoạch gì”. Thiên Linh cười mỉm nhìn anh, ý cười của ông ta khiến Giang Cung Tuấn hơi chột dạ. “Chẳng lẽ ông ta biết gì đó ư?” Anh khẽ nghi ngờ trong lòng, nhưng cũng không nhiều lời.

Thiên Linh gõ gậy, khẽ vuốt râu cười nói: “Đây chính là vùng đất của tổ tiên nhà họ Thiên tôi.

Gia tộc có nói, vào một thời kỳ nào đó ở thời cổ thượng cổ, nhà họ Thiên tôi chính là cường giả có một không hai, thực lực của cường giả nhà họ Thiên tôi đứng đầu thiên hạ.”

Thiện Linh cười nói nhưng ông ta nói lời này rốt cuộc có ý gì thì Giang Cung Tuấn lại suy nghĩ không ra.

“Ông nội Linh, con đi trước đây” Thiên Linh Chi cười chào hỏi. Thiên Linh gật đầu: “Ừm”. Thiên Linh Chi không dừng lại lâu, cô ta dẫn Giang Cung Tuấn rời đi.

Thiên Linh và Thiên Hồng tiền họ đến cửa thôn, đưa mắt nhìn theo hai người rời đi. Ý cười trên mặt Thiên Linh dần biến thành vẻ ngưng trọng.

“Ông nội” Thiên Hồng nhẹ giọng gọi một tiếng nói: “Trận pháp xuất hiện dao động bất thường”

Thiên Linh nhẹ nhàng gật đầu nói: “Nếu đã xuất hiện thì là nhân, có được nhân quả của nhà họ Thiên chưa chắc đã là chuyện tốt” Ông ta nói một vài lời rất sâu xa.

Thiên Hồng nghi hoặc hỏi: “Ông nội, rốt cuộc ở trong hang đá anh ta đã lấy được cái gì?”

Thiên Linh nhẹ nhàng nói: “Tất cra đều là số mệnh đều đã được sắp đặt sớm rồi, Thiên Hồng, thôn này không cần phải thủ hộ nữa, ông dẫn cháu rời đi, rời xa vùng đất thị phi này”

“Vâng ông nội” Thiên Hồng không hiểu lắm nhưng cô bé cũng không hỏi gì.

Giờ phút này Giang Cung Tuấn và Thiên Linh Chi đã ngồi xe thứ rời khỏi hòn đảo, sau khi xuyên qua mấy tầng trận pháp bọn họ xuất hiện bên vùng biển.

“Anh Giang, anh có được lương thực rồi thì anh sẽ rời đi ư?”

Trên xe thú Linh Chi hỏi.

“Đúng vậy” Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Tôi đã rời khỏi trái đất một khoảng thời gian rồi, cũng không biết hiện giờ tình hình trên trái đất thể nào. Tôi phải mau chóng trở về mới được.”

Trên mặt Thiên Linh Chi mang theo ý cười rực rỡ nói: “Anh Giang, anh cứ trở về trước đi. Đợi phong ấn hoàn toàn mở ra thì đại lục Thiên Long sẽ hợp lại với trái đất, đến lúc đó chúng ta chính là người trong cùng một thế giới rồi. Vốn dĩ hiện giờ em cũng có thể xuyên qua phong ấn để đến trái đất. Nhưng lúc này người xuất hiện trên trái đất đều là thiên kiểu chân chính, em đi chỉ làm vật hy sinh thôi, vẫn ở trên đại lục Thiên Long là an toàn nhất.”

Bình luận

Truyện đang đọc