Bỏ qua những lời chế giễu của mọi người, Giang Cung Tuấn ngồi xuống chiếc ghế trên hành lang. Anh không biết Ảnh Tử sẽ dùng cách gì để thông báo cho viện trưởng.
Nhưng anh biết rõ, Ảnh Tử rất định là có cách, chỉ cần viện trưởng ở trong bệnh viện vậy thì trong vòng năm phút, nhất định sẽ xuất hiện ở đây.
Y Đình Thi đứng bên cạnh anh, cúi đầu, nhỏ giọng xin lỗi: "Anh
Giang, em xin lỗi vì đã gây phiền phức cho anh"
Giang Cung Tuấn hơi dừng tay, nói: "Không có gì là phiên hay không phiền cả
Cái thái độ Y Đình Thi đối với của Giang Cung Tuấn, khiến Hải
Kiến Công rất không vui.
Nếu không phải là bà nội bệnh nặng, Đình Thi đã cùng anh ta đính hôn rồi, hiện tại đang cùng người đàn ông khác mắt đi mày lại. Anh ta nháy mắt liên tức giận đi qua, giận dữ nói: “Gọi viện trưởng tới phải không, tôi muốn xem xem, hôm nay anh có thể gọi viện trưởng đến đây hay không."
Anh ta không biết nội tình bên trong của Giang Cung Tuần. Nhưng mà trong giới quý tộc ở thủ đô, anh ta chưa từng thấy qua người này.
Anh ta cũng lo lắng Giang Cung Tuấn có thể nhờ vào quan hệ mà gọi được viện trưởng tới đây, như vậy thì anh rất mất mặt, cầm lấy điện thoại gọi cho anh hai nhà họ Hải. “Anh hai, là em, em là Hải Kiến Công, là như này, không phải anh quen biết với viện trưởng của bệnh viện Vĩ Quý sao, anh gọi điện cho ông ta, nói ông ta mười phút sau tới gặp em, à đúng rồi, em đang ở lầu ba khoa nội trú của bệnh viện...
Sau khi gọi điện xong, anh ta đặc ý nhìn Giang Cung Tuấn. "Anh Minh, anh làm sao lại đi so đo với tên nhóc đó chứ, có đáng không" “Đúng vậy đó. “Anh Minh nói mười phút sau sẽ xuất hiện, vậy khẳng định là mười phút sau sẽ đến
Nhà họ Y một chút nịnh nọt
Y Trung nhìn thấy cảnh tượng này, muốn giải thích tình hình, nhưng ông ta cũng không dám.
Bởi vì ông ta hiểu rõ Giang Cung Tuấn, anh là một người điều thấp bản thân mình, chưa từng lấy thân phận của mình ra để ép người khác, lần trước ở Tử Đăng, ở rể nhà họ Đường lâu như vậy, người nhà họ Đường cũng không biết thân phận của anh. Hiện tại ông ta mà nói, vậy sẽ làm trái ý của Giang Cung Tuấn.
Hơn nữa, hiện tại Giang Cung Tuấn đã không phải là Long
Vương nữa, chỉ là một người bình thường, nếu là nói thì sẽ rước thêm phiên phức. Chuyện Giang Cung Tuấn khôi phục lại chức vụ ban đầu, không có truyền đi Đoan Hùng, chỉ có một số ít người biết, mà nhà họ Y cũng chỉ có Y Đình Thi biết thôi.
Chuyện này Y Đình Thi đều cũng không nói với người nhà của cô ta.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây,
Chưa đầy năm phút, một người đàn ông trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi vội vã chạy đến, ông ta một bên chạy, một bên mặc quần áo.
Khi đến bên ngoài phòng bệnh thì quần áo mới được mặc hoàn chỉnh. “Viện trưởng Lưu.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên này, bác sĩ Vương nhất thời liền trợn mắt, vội vàng bước tới, cung kinh hỏi. "Viện trưởng, sao ông lại đến đây."
Lưu Phượng Lư không nhìn bác sĩ Vương mà nhìn lướt qua mọi người trong căn phòng.
Ông ta chưa từng gặp qua Giang Cung Tuần, cũng không biết cậu ta trông thể nào, nhưng mà vừa có một đại nhân vật gọi điện tới, nói Long Vương Giang Cung Tuấn đang ở chỗ này, thân y Giang Cung Tuấn đang ở đây, còn nói có một bác sĩ nào đó ngăn cản Long Vương cứu người. ai là Giang thân
Viện trưởng thận trọng hỏi. "Gi?"
Bác sĩ Vương chết lặng trong giây lát.
Hải Kiến Công cũng sững sở.
Giang y, cái quỷ gì vậy? Anh ta đi qua đó. "Anh, anh chính là Giang thân y, xin lỗi, thực sự xin lỗi, tôi lập tức đuổi việc vị bác sĩ đó” Lưu Phượng Lư nhìn thấy Hải Kiến Công đi tới, lập tức cúi đầu xin lỗi, kia vẻ mặt thật giống như là vừa nhìn ma. "Không phải, viện trưởng, tôi, không phải tôi, tôi là Hải Kiến Công, anh hai tôi Hải Du có phải đã gọi điện cho ông đúng không?”
Lưu Phượng Lư sắc mặt đột nhiên trầm xuống, chửi nói: “Không phải Giang thân y thì là cái
Nhìn thấy cảnh tượng này, người nhà họ Y toàn bộ đều trợn mat.
Mà bác sĩ Vương chết lặng, không kịp phản ứng đến rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Không lẽ tên nhóc đó thực sự là có lai lịch không nhỏ? "Là tôi.”
Một giọng nói truyền đến
Lưu Phượng Lư theo tiếng nói nhìn qua, chỉ thấy một người trẻ tuổi đang đứng lên, ông ta liền bước tới, củi người xuống chín mươi độ: y, thành thật xin lỗi, đây là sơ suất của bệnh viện, bác sĩ nào đã ngăn cản anh tôi sẽ đuổi việc
Bác sĩ Vương hoàn toàn bối rối.
Ông ta đã làm việc trong bệnh viện này tám năm rồi, chưa từng thấy viện trưởng khiêm tốn như vậy.
Tên nhóc này là ai?
Sau một vài giây, ông ta phản ứng lại, đúng lúc bước tới nói lời xin lỗi: "Viện trưởng, xin lỗi, tôi sai rồi, tôi có mắt mà không biết thái sơn, tôi cũng vì muốn tốt cho bệnh nhân, ông, ông đừng đuổi việc toi “Phế vật, cho tôi phiền phức." Lưu Phượng Lư giơ tay lên tất. Giang Cung Tuần thản nhiên nói: “Thôi bỏ đi.
Lưu Phượng Lư lúc này mới dừng tay. Giang Cung Tuấn hỏi: "Bây giờ tôi có thể vào xem bệnh nhân rồi chứ?" "Được, được, được. Bác sĩ Vương gật đầu lia lịa.
Lưu Phượng Lư đúng lúc nói: "Tôi lập tức cho người an bài cho anh y tá
Giang Cung Tuấn xua tay: “Không cần đầu, một mình tôi là được"
Nói xong, anh trực tiếp đi đến phòng bệnh. Bên ngoài phòng bệnh, người nhà họ Y đưa mắt nhìn nhau. "Tên nhóc đó rốt cuộc là ai?” "Nhìn có chút năng lực, đến viện trưởng của bệnh viện Vĩ Quý cũng kính trong anh ta như vậy "Không biết là có lại lịch gì. Người nhà họ Y nhỏ giọng bàn luận.
Trần Uyển Dư đi đến trước mặt Y Đình Thi, khẽ hỏi. "Đình Y, người đó là ai vậy? "Anh ấy...
Y Đình Thi liếc nhìn Y Trung, thấy Y Trung lắc đầu với cô ta. Cô ta mới nói: “Chỉ, chỉ là một người bạn. “Bạn? Lai lịch thế nào?" Trần Uyển Dư đối với lai lịch của Giang Cung Tuấn rất có hứng thú
Bệnh viện Vĩ Quý là dành riêng phục vụ cho các quý tộc. Đến Hải Kiến Công đều không cách nào gọi được viện trưởng đến đây, hiện tại chỉ một cuộc điện thoại của Giang Cung Tuấn, viên trường liên chạy đến, nhưng các cậu chủ của giới quý tộc ở thủ đô này bà đều cho người điều tra qua rồi, nhưng không có người nào như Giang Cung Tuấn.
Y Đinh Thị lạc đầu, không nói nhiều lời “Con bé chết tiệt này, con là người bên nào há
Trần Uyển Dư một bộ ghét sắt thép suýt chút nữa đã năm lấy lỗ tại của Y Đình Thi.
Mà Hải Kiến Công cũng cau mày, nhìn Giang Cung Tuấn đã đi vào phòng bệnh, lẩm bẩm nói: "Tên nhóc đó rốt cuộc là ai, ở thủ đô chưa gặp qua một đại nhân vật như vậy, chỉ với một cuộc điện thoại, viện trưởng liền vội vàng chạy đến rồi?"
Những người bên ngoài đều đang đoán thân phận của Giang
Cung Tuấn.
Mà Giang Cung Tuần đã đi vào phòng bệnh.
Một bà cụ đang nằm trên giường bệnh, trên người đặt vào rất nhiều các thiết bị y tế trên miệng có gần máy thở, đang hôn mê Giang Cung Tuấn đi tới năm lấy tay của bà, bắt mạch cho bà cu.
Rất nhanh anh đã sớm chẩn đoán ra bệnh này là gì.
Nếu là trước đây, anh thực sự không có cách nào chữa khỏi trong khoảng thời gian ngắn như vậy, mất nhiều thời gian để châm cứu, kê đơn thuốc.
Nhưng mà bây giờ thì khác.
Anh có tám mươi mốt kim nghịch thiên
Còn vận dụng chân khí mạnh mẽ.
Một sợi dây mỏng tuột ra khỏi ống tay áo, sau đó biến thành những chiếc kim.
Giang Cung Tuấn bắt đầu châm cứu.
Rất nhanh, trên người bệnh nhân đã xuất hiện không ít kim, Hiện tại chân khi Giang Cung Tuấn mạnh mẽ, một hơi có thể châm được hơn bốn mươi kim. Sau khi thêm vào tám mươi mốt kim nghịch thiên đã trở nên thần kỳ.
Chân khí mạnh mẽ nhanh chóng chữa khỏi bệnh trên cơ thể bà nội Y Đình Thi không đến mười phút đồng hồ, bà cụ hôn mê đã tỉnh rồi, lúc này mới cảm thấy cả người thoải mái.
Giang Cung tuần thu dọn kim, nói: "Bà nội, bà đã không sao rồi, có thể xuất viện
Nói xong giúp bà thảo một số thiết bị ra khỏi cơ thể bà cụ, gỡ xuống máy thở,
Bà cụ từ trên giường ngồi lên, khó hiểu nhìn Giang Cung Tuấn: “Châu, Châu là?" Giang Cung Tuấn cười nói: "Cháu là bạn của Đinh Y, Đinh Y nói bà bị bệnh, kêu cháu đến đây cứu bà, cháu còn có việc, xin phép đi trước"
Sau khi Giang Cung Tuấn chào hỏi liên xoay người đi ra ngoài. Bên ngoài tập trung không ít người.
Những người này sau khi đợi hơn mười phút, cửa phòng mở ra, Giang Cung Tuấn bước ra.
Ngay sau đó, bà nội Y Đình Thi cũng bước ra. Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều há hốc mồm.
- ---------------------------