Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng, đại khai đại hợp, không ai địch nổi.
Mới một năm trôi qua, mà Giang Cung Tuấn đã luyện xong mười chưởng của Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng. “Tiêu Dao Thập Tuyệt, chưởng hủy diệt”
Cơ thể của Giang Cung Tuấn bỗng xuất hiện ở trên không trung cao hơn ba mươi mét, chỉ thấy toàn thân anh ta tỏa ra kim quang.
Đây là chân khí bộc phát ra bên ngoài.
Trong lòng bàn tay, huyễn hóa thành một ấn thủ chưởng hư ảo, ấn thủ chưởng này không ngừng to lên, phút chốc, biến thành một ấn thủ chưởng lớn trăm mét, giống như một ngọn núi lớn, mênh mông cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống.
Ngõa Tự cảm nhận được khí tức nguy hiểm. Ông ta vội vàng né tránh.
Thế nhưng, tốc độ của một chưởng này quá nhanh.
Hơn nữa, lúc Giang Cung Tuấn thi triển một chưởng cuối cùng của Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng, chưởng hủy diệt, không gian bốn phía gần như bị đóng băng, tốc độ của ông ta bị hạn chế, dường như có sức nặng vạn cân đang đè ép lên người ông ta.
Mỗi bước di chuyển của ông ta đều rất khó khăn.
“Vạn vật luân hồi”
Chỉ thấy Ngõa Tư đứng ở phía dưới, hai tay giơ qua đỉnh đầu.
Trong lòng bàn tay, huyễn hóa ra từng vòng ánh sáng. 7 Những vòng ánh sáng này liên tục khuếch tán, nghênh đón ẩn chưởng hư ảo.
Ầm ầm!
Trong không trung, liên tục nổ tung.
Dư âm vụ nổ như gợn sóng trong nước lan ra bốn phương tám hướng.
Võ giả đứng ở nơi xa quan sát cuộc chiến, vội vàng né tránh.
Bum!
Khu vực chiến đấu trong nháy mắt nổ tung.
Chưởng hủy diệt rơi xuống.
Trên mặt đất, xuất hiện một hố sâu rộng hơn trăm mét. Đất cát cuốn bay mịt mù.
Giang Cung Tuấn đứng ở giữa không trung cao mấy chục mét, còn Ngõa Tư thì không thấy dấu vết. “Người đâu rồi?”.
“Cường giả huyết tộc đầu rồi?”
“Đã chết rồi sao?”
“Một chưởng này thật đúng là đáng sợ, cho dù là cường giả hàng đầu, e rằng cũng bị đánh tan thành cho bụi”
Võ giả phía xa đều bị thực lực của Giang Cung Tuần làm cho kinh hãi, bị một chưởng cuối cùng của Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng làm cho kinh hãi, uy lực của một chưởng này quá mạnh, thật đáng sợ.
Vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng Ngõa Tư đã chết, phía dưới hố sâu, một người chậm rãi đi ra.
Người này đầu tóc bù xù, quần áo tả tơi, trên người toàn là máu.
Ông ta là Ngõa Tư.
Giang Cung Tuần nhìn Ngõa Tư ở phía dưới.
Ngõa Tư còn có thể sống, điều này cũng nằm trong dự đoán của anh. Bởi vì, thông qua giao thủ, anh đại khái đã biết được thực lực của Ngõa Tư, đây là một cường giả tuyệt thế cửu thiên thể, Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng của anh mặc dù mạnh, thế nhưng vẫn chưa đạt đến cảnh giới có thể giết chết một cường giả tuyệt thế cửu thiên thế được.
“Giang Cung Tuấn, cậu đã chọc giận tôi rồi đấy”
Sắc mặt của Ngõa Tư tối sầm.
Ông ta ngẩng đầu nhìn Giang Cung Tuấn ở trên không trung, trên mặt lộ ra một tia sát ý. Ông ta cho là, cường giả cảnh giới thứ chín của Đại Lan không ra, ông ta gần như là bất khả chiến bại. Thế nhưng lại không thể ngờ được rằng, trong thế hệ cổ võ giả trẻ của Đại Lan, lại có một người đáng sợ như vậy. Ông ta biết Giang Cung Tuấn vẫn chưa bước vào cảnh giới thứ chín.
Nếu như đã bước vào cảnh giới thứ chín, ông ta sớm đã bị đánh bại.
“Kiếm”
Ông ta hét lớn một tiếng. Theo tiếng hét của ông ta, mặt đất nơi xa, lóe lên một tia sáng màu đỏ.
Tia sáng màu đỏ xuyên thủng cát vàng, phá đất mà lên, bay giữa không trung.
Đây là một thanh trường kiểm nở rộ huyết quang, thân kiểm dài khoảng hai mét, mang theo sức mạnh quỷ dị.
Ngõa Tự tùy ý vung tay một cái, thanh trường kiếm huyết quang lập tức nằm gọn trong tay.
“Thôn Huyết Kiếm?”.
Nhìn thấy thanh kiếm này, đệ nhất huyết hoàng kích động.
“Cái này là Thôn Huyết Kiếm, thật sự không thể ngờ, tộc của mình lại có một thanh kiếm như này”
Nghe vậy, không ít người quay sang nhìn Đệ nhất huyết hoàng.
Có người hỏi: “Cái này là một thanh kiếm như thế nào?”
Đệ nhất huyết hoàng một mặt đắc ý, nói: “Đây là thần kiểm do tộc của tôi truyền lại từ ngàn năm trước, nghe đồn, thanh kiếm này chính là thần kiếm mà tổ tiên của tộc chúng tôi đã thang theo khi đi tàn sát, kiểm này có nhiễm máu rồng, khiến uy lực trở nên cực lớn, hơn nữa, kiểm này còn có một khả năng đặc biệt, đó chính là, một khi chém trúng người khác, thì máu của người đó trong nháy mắt sẽ bị hút khô, bởi vậy, cái này mới được gọi là Thôn Huyết Kiếm (kiếm nuốt máu)”
Thôn Huyết Kiếm, ở trong huyết tộc, vẫn luôn là một truyền thuyết.
Ngàn năm qua, người trong Huyết tộc chưa một ai từng thấy thanh kiếm này.
Điều này khiến những người trong Huyết tộc cho rằng đây chỉ là một truyền thuyết.
Lại không thể ngờ được rằng, thanh kiếm này thật sự tồn tại.
Trong chiến trường.
Ngõa Tư cầm Thôn Huyết Kiếm, một mặt âm trầm nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Giang Cung Tuấn, trước hết nói cho cậu biết, kiếm này rất quỷ dị, một khi cậu bị nó chém trúng, như thế thì máu trong trong người của cậu nháy mắt sẽ bị hút khô, đây không phải là một trận chiến sinh tử, tôi cũng không hy vọng cậu bị thương trong lúc chiến đấu, hy vọng cậu nhận thua”
Tiếng nói của Ngõa Tư vang vọng.
“Nhận thua?”
Giang Cung Tuấn cười nhạt một tiếng.
Anh sẽ nhận thua sao?
Tuyệt đối không bao giờ có chuyện đó.
Anh còn muốn lấy máu rồng, còn phải biết được tung tích của rồng, anh muốn đi giết rồng, lấy máu rồng cứu Vi Vi.
Anh tùy ý vung tay.
Đệ Nhất Long Kiểm ở phía xa bay đến.
Cầm Đệ Nhất Long Kiếm, anh cảm nhận được bên trong Đệ Nhất Long Kiểm tỏa ra một nguồn sức mạnh, giờ phút này, trong lòng của anh dâng lên lòng tin bất khả chiến bại.
“Mời”
Xoay nghiêng trường kiểm trong tay.
“À…nếu như cậu đã muốn tìm cái chết, vậy thì tôi tiễn cậu lên đường”
Ngõa Tư hét lớn một tiếng.
Ngay sau đó, cầm Thôn Huyết Kiếm, lao thẳng về phía Giang Cung Tuấn.
Lúc này, khí tức trên người ông ta tăng vọt.
Ông ta vận công đến mức cực hạn.
Tốc độ của ông ta, nhanh như chớp.
Trong nháy mắt, xuất hiện ở trước mặt của Giang Cung Tuấn, Thôn Huyết Kiếm trong tay đã đâm đến, một kiểm này rất quỷ dị, những người quan sát cuộc chiến ở phía xa, chỉ thấy một tia sáng màu đỏ lóe lên.
Keng!
Giang Cung Tuấn cầm Đệ Nhất Long Kiểm trong tay, vung lên.
Cùng với Thôn Huyết Kiếm va chạm, Lập tức, tia lửa bắn tung tóe.
Cả hai thanh kiếm, đều bộc phát sức mạnh đáng sợ, dư âm trận chiến như gợn sóng trong nước lan tỏa bốn phương.
Người xung quanh quan sát cuộc chiến, đều cảm nhận được sức mạnh đáng sợ, trong lòng run rẩy, lại một lần nữa lại lại phía sau, sợ bị tai họa.
Ngõa Tư nhanh chóng đổi chiêu, dùng tốc độ cực nhanh, tấn công vào đầu của Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn bỗng giờ kiếm trong tay lên, lại một lần nữa chặn đường kiểm này, đồng thời cũng đổi chiều, tấn công vào cánh tay của Ngõa Tư.
Kiếm thuật của Ngõa Tự rất mạnh.
Đây là một bộ kiếm thuật vừa công vừa thủ, trong lúc tấn công đồng thời cũng đang phòng ngự.
Trong chiến trường. Cuộc chiến ác liệt vẫn đang tiếp tục diễn ra.
Kiếm thuật của cả hai người đều rất mạnh.
Kiểm thuật của hai người, đều nhanh đến mức tối đa.
Nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy bóng người, chỉ có thể nhìn thấy kiếm quang.
Trần Vũ Yến muốn nhìn rõ kiếm thuật mà hai người thi triển là gì, thế nhưng cô ấy căn bản không thấy được gì cả, nhìn một lúc, cô cảm thấy hoa mắt.
“Kiến thuật của Giang đại ca”
Trần Vũ Yến nhỏ giọng thầm thì, thầm nói: “Kiểm thuật của anh ấy quá nhanh, mình nhớ lần trước có nghe anh ấy nói, anh ấy vẫn đang theo đuổi kiếm thuật, anh ấy đã làm được rồi sao?
Anh ấy đã lĩnh ngộ được Thiên Tuyệt Thập Tứ Kiếm rồi sao?”
Trong chiến trường.
Đạo quang kiếm ảnh.
Giang Cung Tuấn tuyệt nhiên không dám khinh suất. Bởi vì, kiếm thuật của Ngõa Tư không hề thua kém anh.
Thái Nhất Kiếm Thuật đã thi triển đến tầng cao nhất rồi, kiếm thuật của anh cũng quỷ dị đến cực hạn, thế nhưng vẫn không thể đánh bại được Ngõa Tư.
“Chẳng lẽ, phải sử dụng Thiện Tuyệt Thập Tử Kiểm sao?”
Giang Cung Tuấn tự nhủ thầm trong lòng. Thiên Tuyệt Thập Tứ Kiếm, là một kiếm hủy thiên diệt địa.
Một kiếm này, anh sơ bộ nắm được.
Một kiếm này tiêu hao rất nhiều sức lực, một khi thi triển ra, cho dù công lực của anh có hùng hậu đến đâu, cũng sẽ cạn kiệt. Thế nhưng, nếu không sử dụng, anh không thể đánh bại được Ngõa Tư.
Nếu như sử dụng, kiệt sức, thì phải đối phó với những cường giả phía sau như thế nào?
Giang Cung Tuấn vừa chiến đấu vừa suy nghĩ.
Anh bị phân tâm.
Dẫn đến việc tốc độ bị chậm một chút.
Ngõa Tư nhanh chóng đâm kiếm đến, mặc dù anh đã kịp thời né tránh, nhưng cánh tay của anh vẫn bị kiếm đâm rách, xuất hiện một vết thương, máu chảy đầm đìa, máu của anh, nhanh chóng bay lên.
Anh lập tức vận chân khí, kiểm soát dòng chảy của máu.
Bây giờ, anh biết, nếu như không thi triển Thiên Tuyệt Thập Tứ Kiếm, anh sẽ bị đánh bại.
Nhưng, ngay một khắc này, anh kinh ngạc, bởi anh không thể nào kiểm soát được dòng chảy của máu, máu của anh dường như bị một ngoại lực hút vào, không ngừng chảy ra.