CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Trong lòng Đường Sở Vị nghi ngờ. Lời Giang Thời nói này có ý gì? Lẽ nào đã biết thân phận của cô? Trong lòng cô có chút chần chừ không chính xác. Mà Giang Cung Tuấn càng không biết ý nghĩa trong lời nói của Giang Thời.

“Được rồi, đi đây”. Giang Thời vươn vai đứng lên, hai tay chống lưng, bước ra ngoài cửa. Giang Cung Tuấn thật sự không biết nói cái gì với ông nội này. Ông nội đi rồi, anh cũng không ở lại.

Mộ Dung Xuân cũng đứng lên, chào hỏi Giang Cung Tuấn: “Giang huynh, tôi cũng đi đây. Cậu đi trước một bước, tôi liền theo sau, nhưng chưa đến thời điểm quan trọng tôi sẽ không xuất hiện.

“Um” Giang Cung Tuấn gật đầu. Có ông nội và Mộ Dung Xuân âm thầm giúp đỡ, anh cũng không e ngại cái gì.

Sau khi Giang Thời và Mộ Dung Xuân rời đi, Giang Cung Tuấn cũng gọi điện thoại cho Bạch Ứng, hỏi anh ta tình hình bên phái Thiên Môn thế nào”

“Môn chủ đã đồng ý rồi, nhưng hiện giờ môn chủ có việc chưa đi được. Môn chủ nói, anh yên tâm, đến lúc đó chắc chắn sẽ có mặt giúp anh một tay”

Sau khi nhận được đáp án của Bạch Ứng, Giang Cung Tuấn đã hoàn toàn yên tâm. Ông nội anh có thể bằng hai ba Mộ Dung Xuân. Một mình môn chủ phái Thiên Môn cũng có thể liên thủ với Đệ Nhất Huyết Hoàng đánh Âu Dương Lãng.

Lại có thể cả Giang Phùng, còn có cường giả giới cổ võ phái Thiên Sơn triệu tập, cho dù Cổ Môn thật sự giăng thiên la địa võng ở nước Mông, Giang Cung Tuấn cũng không sợ.

Sau đó, Trần Vũ Yến vội vàng đi vào.

“Cậu Giang, đã sắp xếp xong hết rồi, cường giả các môn phái đều sẽ tụ họp ở phái Thiên Sơn.

Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu, nói: “Việc không thể chậm trễ, chúng ta cũng xuất phát thôi, mau chóng đến phái Thiên Sơn càng nhanh càng tốt, tụ họp với các đại môn phái, sau đó xuất phát đến nước Mông.

Giang Cung Tuấn nói, nhìn Đường Sở Vi đang ngồi bên cạnh, anh kéo tay cô nói: “Anh đi nước Mông một chuyến, cứu người của giới cổ võ, sau khi diệt sạch Cổ Môn anh sẽ nhanh chóng quya về.

Đường Sở Vi khẽ gật đầu, nhắc nhở: “Cẩn thận chút, đừng quá phô trương thanh thế. Cho dù gặp chuyện gì thì quan trọng nhất vẫn là bảo vệ tính mạng, em ở thủ đô chờ anh quay về.

“Yên tâm đi, lần này chắc chắn sẽ không có chuyện” Giang Cung Tuấn rất tự tin. Lần này tuyệt đối diệt trừ tận gốc Cổ Môn. Cho dù Âu Dương Lãng không hiện thân, anh cũng muốn cho Cổ Môn bị thương sinh lực. Sau khi Giang Cung Tuấn dặn dò xong thì cùng rời đi với Trần Vũ Yến. Đường Sở Vi cũng không đi tiễn. Giang Cung Tuấn đi rồi, cô cũng phải chuẩn bị xuất phát. Chỉ là hiện giờ trong nhà lại có thêm một Khai Hiểu Đình. Nếu như cô rời đi, Giang Cung Tuấn quay về, hỏi Khai Hiểu Đình, cô ta giải thích thế nào đây? “Chị Sở Vi, chị nhìn em làm gì?”

Bị Đường Sở Vi nhìn chằm chằm, Khai Hiểu Đình cũng có chút ngại ngùng, cô ta sờ mặt mình, hỏi: “Sao thế, trên mặt em có thứ gì à?”.

Đường Sở Vi phản ứng lại, nói: “Không, không có, Hiểu Đình à, chị nghĩ thế này. Hiện giờ Giang Cung Tuấn rời đi. rồi, em lại sống ở đây, cũng không ai bảo vệ em. Chị lo lắng em gặp phải nguy hiểm. Bởi vì em rất quan trọng, rất nhiều kẻ muốn bắt em, tra hỏi tung tích của bố em. Như này đi, chị đưa em đến nhà họ Giang, tạm thời em ở nhà họ Giang một thời gian được không?”

Đường Sở Vi muốn đánh lạc hướng Khai Hiểu Đình. Như vậy cô mới có thể dứt ra đi đến nước Mông, âm thầm tương trợ Giang Cung Tuấn.

“Dạ”

Khai Hiểu Đình cũng biết tính nghiêm trọng của việc này.

Cô ta cũng không biết Đường Sở Vi có công lực, còn tưởng rằng Đường Sở Vi giống cô ta chỉ là một người bình thường.

Đến nhà họ Giang là phù hợp nhất. Tiếp đó, Đường Sở Vi dẫn Khai Hiểu Đình rời đi, đến nhà họ Giang. Nhà họ Giang. Giang Vô Song nhìn thấy Đường Sở Vị dẫn theo Khai Hiểu Đình, hỏi: “Sao đấy?”

Đường Sở Vi nói: “Giang Cung Tuấn đi rồi, tôi lo lắng Hiểu Đình ở nhà tôi gặp nguy hiểm, vì vậy đưa tới nhà họ Giang. Sau khi Giang Cung Tuấn quay về, tôi lại tới đón cô ấy”

“Ờ, hiểu rồi”. Vẻ mặt Giang Vô Song bừng tỉnh hiểu ra. Cô ta biết thân phận của Đường Sở Vi, đương nhiên biết Đường Sở Vi muốn làm gì. Giang Cung Tuấn đi nước Mông, Đường Sở Vi làm sao mà lại không đi chứ.

Trong đại điện truyền tới âm thanh vang vọng đều đều. Đường Sở Vi giơ tay, hơi dừng lại, đè thấp âm thanh, để giọng của mình trở nên trầm thấp, khàn khàn, “Để mắt đến thủ đô cho tôi. Trong khoảng thời gian này, thủ đô tuyệt đối không được xảy ra chuyện”

“Vâng”. Âm thanh vang vọng đều đều truyền tới. Đường Sở Vi giơ tay. Kiếm tà trấn áp ở bức tường phía xa ngay lập tức bay tới.

Cô cầm lấy kiếm tà trấn áp, vung tay áo, xoay người rời đi. Rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt của rất nhiều cường giả phái Thiên Môn.

Đầu tiên Đường Sở Vi đi về phía nước Mông. Mà lúc này, Giang Cung Tuấn cũng thuận lợi đi đến phái Thiên Sơn. Khi Giang Cung Tuấn đến phái Thiên Sơn, phái Thiên Sơn đã tụ họp không ít người. Đây đều là những cường giả của các môn phái lớn giới cổ võ. Phải Võ Đang, phải Thiếu Lâm, Ngũ Nhạc Kiếm phái, vv… Mấy môn phái này nhận thông tin của phái Thiên Sơn, đều phải cường giả tới Nhưng mỗi một môn phái cường giả chủ động tới không nhiều, mỗi môn phái chỉ có một đến hai người. Toàn bộ số người đang tăng lên, ước chừng bốn mươi người. Mấy người đều tụ họp ở đại điện phái Thiên Sơn. Giang Cung Tuấn và Trần Vũ Yến đi tới, ngay lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Trần Phi Hùng đi xuống từ nơi cao nhất, đích thân chào đón Giang Cung Tuấn, nói: “Anh Giang, sau khi nhận được tin của anh, suốt đêm tối tối thông báo cho các môn phái lớn, các môn phái đều rất ủng hộ, phái cường giả đi cả đêm tới phái Thiên Sơn. Chúng tôi đã đợi ở đây nhiều giờ rồi, bao giờ xuất phát.

Giang Cung Tuần nhìn mấy chục người trong đại điện.

Mấy người này đều là trụ cột vững chắc của giới cổ võ, mặc dù người khá ít nhưng thực lực rất mạnh, đều đạt cảnh giới cấp năm trở lên.

“Đúng rồi, sao không thấy tiền bối Trần Thanh Sơn đầu?” Giang Cung Tuấn nhìn một vòng, không phát hiện ra ông tổ phái Thiên Sơn, liền hỏi. Theo suy nghĩ của anh, anh cũng dự định gọi Trần Thanh Sơn. Nhưng đây là một tượng đài cảnh giới cấp tám. Có thêm một tượng đài cảnh giới cấp tám đi cùng thì tỉ lệ thành cô sẽ lớn hơn.

Trên mặt Trần Phi Hùng mang theo vẻ bất đắc dĩ, nói: “Hành tung của ông tổ đến tôi còn không biết, cũng chính lần trước phái Thiên Môn xuất hiện ở phái Thiên Sơn, ông tổ đã hiện thân một lần, ông tổ đánh bại xong liền rời đi. Hiện giờ ở đâu tôi cũng không biết”

Giang Cung Tuấn rơi vào trầm tư. Nghĩ một lúc liền nói: “Được, vậy thì mấy người này, thế là đủ rồi.”

“Anh Giang, ông nội anh đâu?” Trần Phi Hùng hỏi.

Giang Cung Tuấn cười, nói: “Ông nội bảo tôi đi trước, ông ấy theo sau. Yên tâm đi, nếu chúng ta thật sự gặp nguy hiểm, ông nội tôi sẽ ra tay ngay, hơn nữa môn chủ Thiên Môn cũng sẽ bí mật tới nước Mông”

Có lời của Giang Cung Tuấn, Trần Phi Hùng liền yên tâm.

“Mấy năm nay, Cổ Môn làm nhiều chuyện ác, lần này nhất định phải nhổ tận gốc”.

“Để Võ Minh hiểu rõ được tai họa này của Cổ Môn, phái Thái Sơn tôi không thể thoái thác”

“Phái Võ Đang tôi cũng nguyện góp một phần sức lực. Trong đại điện, nhiều võ chủ sôi nổi nói.

“Được”.

Giang Cung Tuấn nhìn mọi người, nói: “Lần này chúng ta đồng tâm hiệp lực, căn cứ nghiên của của Cổ Môn nhất định phải bị phá hủy, cứu cổ võ giả bị Cổ Môn bắt, chém chết Âu Dương Lãng, trả lại bình yên cho Đoan Hùng.

Bình luận

Truyện đang đọc