Giang Cung Tuấn gọi Hứa Linh đến thủ đô là bởi vì anh biết sự tồn tại của thương hội Đại Đông.
Anh muốn thành lập một thương hội mới để đối đầu với thương hội Đại Đông, đoạt lại quyền nắm giữ kinh tế Đoan Hùng từ trong tay của thương hội Đại Đông.
Ở trong thời đại này có tiền chính là có tất cả. Có tiền là có thể kiểm soát được tất cả.. Mà trong khoảng thời gian này Hứa Linh phát triển rất tốt. Vương nghe Ánh Tử nói vậy thì cũng chìm vào trạng thái suy tư. Đến bây giờ, ông ta càng ngày càng không có cách nào nhìn thấu được Giang Cung Tuấn nữa.
Biểu hiện của Giang Cung Tuấn đối với ngôi vua nhìn như thờ ơ nhưng tất cả những chuyện anh làm đều là làm nền để mình có thể lên ngôi.
Ông ta xoa huyệt Thái Dương, bây giờ ông ta không biết có nên tin Giang Cung Tuấn hay không.
“Ánh Tử, cậu nói thử xem, rốt cuộc Giang Cung Tuấn muốn làm cái gì chứ? Không quan tâm đến ngôi Vương, không hứng thú với việc nắm quyền của Đoan Hùng, nhưng cậu ta lại làm nhiều thứ như vậy, tất cả những chuyện cậu ta làm giống như cũng là đang làm nền cho cậu ta. Ngoại trừ Hứa Linh ra, còn cả Giang Vô Song kia nữa”. . ngôn tình hoàn
Nói đến Giang Vô Song, vẻ mặt của ông Vương nghiêm nghị hơn.
“Giang Vô Song này quá lợi hại, cô ta chỉ là con nuôi của nhà họ Giang thôi mà bây giờ lại ngồi lên vị trí tộc trưởng của nhà họ Giang, hơn nữa còn ngồi rất chắc, khiến cho người nhà họ Giang tin tưởng và phục tùng. Trong khoảng thời gian này, Giang Vô Song cũng không có rảnh rỗi, âm thầm làm rất nhiều chuyện”.
“Một kẻ Giang Vô Song, một kẻ Hứa Linh, hai kẻ này đều là người bên cạnh Giang Cung Tuấn”
Ảnh Tử trả lời: “Tôi chỉ cảm thấy Giang Cung Tuấn không an tâm cái gì cả, nếu không tại sao lại cố chấp muốn làm hết tất cả những chuyện đó như vậy? Dựa theo sự suy đoán của tôi, cho dù Giang Cung Tuấn không tự mình làm Vương thì anh ta cũng muốn nắm Đoan Hùng trong tay, anh ta sẽ tự mình bồi dưỡng ra một vị Vương”
Vương nói: “Nếu như vậy không phải là giống với ngài Jersey sao?” “Có lẽ sẽ không giống”.
Ánh Tử suy nghĩ rồi nói: “Ít ra bây giờ Giang Cung Tuấn muốn làm tan rã các mối quan hệ rắc rối phức tạp ở thủ đô, muốn giải tán thương hội Đại Đông, muốn lật đổ Jersey”
“Bây giờ chỉ có thể đi được đến đâu hay đến đó thôi.”
Vương đứng lên, lo lắng nói: “Tôi thật sự không hi vọng sau khi Vương mới lên ngôi lại bị những người khác khống chế, tôi không hi vọng Vương mới lại là một con bù nhìn”
Nói xong ông ta rời khỏi Thiên An Cung. Bởi vì ông ta còn có một cuộc họp sắp mở. Sở dĩ không đi sớm là bởi vì ông ta biết Giang Cung Tuấn đã trở về.
Biết sau khi Giang Cung Tuấn trở về thủ đô thì chắc chắn sẽ tìm đến ông ta để hỏi thăm chuyện về Quận Hồn nên chờ riêng Giang Cung Tuấn.
Sau khi Giang Cung Tuấn rời khỏi Thiên An Cung thì trở về chỗ Tổ Hợp Viện của Sở Vị.
Dựa theo suy nghĩ lúc trước của anh thì anh dự định sau khi trở về từ Đại Ưng sẽ bắt đầu dọn dẹp các mối quan hệ rắc rối phức tạp ở thủ đô.
Nhưng mà bây giờ lại có một Quận Hồn nhảy ra.
Mà người cầm đầu của Quận Hồn là Giang Quốc Đạt, kẻ này vì nội đan của Linh Quy mà không ngại đánh lén người của Giang Phùng.
Quận Hồn xuất hiện, có một phần nguyên nhân là để ngăn cản anh. Bây giờ anh cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ được. “Thiên Soái, đến rồi”
Giọng nói của tài xế cắt ngang dòng suy nghĩ của Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn kịp thời phản ứng lại, xuống xe đi vào bên trong sân.
Vừa đi vào trong sân đã thấy Đường Sở Vi đứng ở trong sân cầm một thanh kiếm gỗ chậm rãi múa tay múa chân.
Nhìn thấy Giang Cung Tuấn trở về thì cô lập tức vứt kiếm gỗ xuống, đi đến sửa sang lại quần. áo cho anh, trên khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười hỏi: “Vẫn suôn sẻ chứ?”
Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Đã gặp Vương rồi, bây giờ cũng đã chắc chắn được người đứng sau Quân Hồn chính là Jersey. Bây giờ anh vẫn còn đang bị hạn chế, không biết nên hành động như thế nào?
Đường Sở Vi an ủi: “Không cần gấp, từ từ sẽ đến thôi, vẫn còn thời gian mà” Cô kéo Giang Cung Tuấn đi vào trong nhà. Ở trong phòng Giang Cung Tuấn buồn bực mà hút một điếu thuốc.
Đường Sở Vị ngồi ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt buồn phiền của Giang Cung Tuấn thì trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Cô vẫn chưa đủ mạnh, vẫn không có cách nào giúp Giang Cung Tuấn giải quyết hoàn toàn tất cả những phiền phức này.
“Ông xã”.
Cô đến gần Giang Cung Tuấn, ngồi bên cạnh kéo tay của anh, rúc vào vai của anh, nhỏ giọng nói: “Đừng vội vàng quá, đi đường phải đi từng bước một”
“Anh chỉ đang lo lắng thôi.”
Giang Cung Tuấn thở dài nói: “Tình hình bây giờ quá loạn, các thế lực đều cố gắng ngoi lên mặt nước, lại nhảy ra thêm một Quận Hồn, anh thật sự không biết tiếp theo phải làm gì, không biết nên ra tay như thế nào. Anh cũng lo lắng một khi anh ra tay phá vỡ cục diện này thì sau đó anh không có cách nào giải quyết tốt được hậu quả”.
“Sẽ có cách thôi mà” Đường Sở Vi kéo tay Giang Cung Tuấn thật chặt. Vào lúc này có tiếng chuông cửa vang lên. “Để em đi mở cửa” Đường Sở Vi đứng lên đi ra khỏi phòng, đi qua cái sân rồi mở cửa ra. Ở bên ngoài có một người đàn ông xa lạ đang đứng. “Ông tìm ai?” Đường Sở Vi không khỏi sững sờ nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt.
Người đàn ông xa lạ này khoảng chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc rất bình thường, giống như là một người nông dân, ông ta lấy một tấm thiệp mời tinh xảo ra đưa cho Đường Sở Vi.
“Đây là cái gì vậy?” Đường Sở Vị nghi ngờ mà nhận lấy. Người đàn ông xa lạ nói: “Đưa cho Giang Cung Tuấn” Nói xong ông ta xoay người rời đi. Đường Sở Vị cũng không có mở ra xem mà đóng cửa đi vào trong nhà. Cô vừa vào trong nhà thì Giang Cung Tuấn đã hỏi: “Sở Vi, là ai vậy?”
“Không biết, chỉ đưa thiệp mời cho anh” Đường Sở Vị đưa thiệp mời đang cầm trong tay qua cho anh.
“Cho anh sao?” Vẻ mặt của Giang Cung Tuấn nghi ngờ, nhìn lại thiệp mời ở trong tay. Thiệp mời rất tinh xảo, ngoài bìa không có chữ. Anh nghi ngờ mở ra. “Thư khiêu chiến”. Vừa mở ra anh đã nhìn thấy ba chữ bắt mắt rất lớn. “Một tuần sau, ở Thiên Sơn Quận Nam Cương, quyết đấu một trận sống chết” Sau khi Giang Cung Tuấn nhìn thấy chữ trên thiệp mời thì vẻ mặt của anh lập tức mờ mịt. Đường Sở Vi cũng đi qua nhìn.
Sau khi cô nhìn thấy được nội dung trên thiệp mời thì cũng không khỏi ngây ngẩn cả người, cô hỏi: “Thư khiêu chiến, đây là ai vậy? Đã là thời đại nào rồi mà còn gửi thư khiêu chiến, hơn nữa còn gửi thư khiêu chiến không để lại tên?”
“Làm sao anh biết được.”
Giang Cung Tuấn cũng không quá để ý đến nó, tiện tay đặt thư khiêu chiến ở trong tay lên trên bàn.
Bây giờ anh có nhiều chuyện lắm, anh mới không có rảnh mà đến Thiên Sơn Quận Nam Cương ứng chiến đấu.
Đường Sở Vị hỏi: “Anh có đi không?”
“Không đi. Đây có lẽ là kế du hổ ra khỏi nói gì đó, bây giờ anh không thể rời khỏi thủ đô được. Nếu như anh rời đi mà xảy ra chuyện gì đó thì chắc chắn không có cách nào trở về kịp”
“Ô.” Đường Sở Vị nhẹ giọng ồ một tiếng, cũng không có hỏi thêm gì nữa. Nhưng ngay lúc này điện thoại của Giang Cung Tuấn vang lên.
Lấy điện thoại ra nhìn xem thì trên màn hình hiển thị là một dãy số lạ, sau khi anh do dự một chút thì bắt máy.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Ai đó?”.
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Giang Cung Tuấn, đã nhận được thư khiêu chiến chưa?”
Tinh thần của Giang Cung Tuần tỉnh táo ngay, ngồi ngay ngắn lại, hỏi: “Là anh gửi thư khiêu chiến cho tôi sao, anh là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, nếu như muốn giữ mạng của Khai Hiểu Đình thì một tuần sau quyết chiến một trận ở Thiên Sơn Quận Nam Cường. Nếu thắng tôi sẽ thả người, còn nếu thua thì anh và cô ta đều phải chết”
Tút tút tút. Đối phương cúp điện thoại. Vẻ mặt của Giang Cung Tuần dần trở nên nghiêm trọng. Đường Sở Vi ở ngay bên cạnh Giang Cung Tuấn, cô cũng nghe được lời nói của đối phương. “Ông xã, bây giờ vẫn đi sao?” “Đi” Vẻ mặt của Giang Cung Tuấn có chút sa sầm lại. Anh không biết là ai đã gửi thư khiêu chiến cho anh.
Nhưng chuyện này liên quan đến Khai Hiểu Đình, liên quan đến con gái của đồng đội cũ nên anh nhất định phải đi.
Cho dù Thiên Sơn Quan là đầm rồng hang hổ thì anh cũng phải đi.
“Để em gọi điện thoại cho Giang Vô Song bảo cô ấy vận dụng các mối quan hệ của nhà họ Giang đi điều tra một chút xem là ai gửi thư khiêu chiến cho anh” Đường Sở Vi nói.
“Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu nhẹ. Anh dựa lưng vào ghế sô pha, lâm vào trạng thái suy nghĩ.
Bây giờ anh đã bước vào cảnh giới thứ tám. Hơn nữa anh đã đánh bại Thái Nhất ở Đại Ưng trên đỉnh Olympia, cho thấy năng lực lớn mạnh, nhất định chuyện này đã không còn là bí mật, hẳn là cổ võ giả ở Đoan Hùng đều phải biết năng lực của anh.
Nhưng bây giờ vẫn có người gửi thư khiêu chiến cho anh. Người kia là ai chứ?