CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Sự xuất hiện của Giang Cung Tuấn đã vượt quá dự liệu của tất cả mọi người.

Những tu sĩ dị giới vẫn luôn cho rằng Giang Cung Tuấn sẽ không dám xuất hiện, bởi vì một khi anh xuất hiện và chiến đấu với Tiềm Thi thì kết cục của anh sẽ chỉ có một chữ ‘chết.

“Biết rõ một khi đến đây chỉ có một con đường chết, vậy mà vẫn cố tình đến, đúng thật là thú vị.”

“Nói không chừng Giang Cung Tuấn không thể tiếp nổi một chiều của Tiềm Thi nữa là đằng khác.”

Không ít người đưa ra ý kiến, bàn luận sôi nổi.

Và dường như không một ai trong số họ xem trọng Giang Cung Tuấn.

Đơn giản là vì khoảng cách thực lực giữa hai người lúc này giống như khoảng cách giữa bầu trời và mặt đất. Đây không phải chỉ đơn giản là sự chênh lệch giữa một hay hai cảnh giới nhỏ, mà nó là sự chênh lệch của cả một hai cảnh giới lớn, và đây cũng chính là sự chênh lệch cảnh giới mà không một bộ công pháp nào có thể khỏa lấp.

Các võ giả trái đất nhìn thấy Giang Cung Tuần xuất hiện, trong lòng cảm thấy có chút gì đó bất an.

Giang Cung Tuấn đáp đất vững vàng ngay trên đỉnh núi. Anh xuất hiện cách Tiềm Thi khoảng chừng trăm mét với vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh, anh nhìn Tiềm Thi rồi nhẹ giọng nói: “Tôi thật có lỗi, đã để mọi người chờ lâu rồi.”

Tiềm Thi cười nhạt một tiếng rồi nói: “Giang Cung Tuấn, hôm nay anh dám xuất hiện ở đây, thực sự đã vượt quá dự đoán của tôi. Trận chiến hôm nay không chỉ đơn thuần là trận chiến phân thắng bại mà còn là một trận chiến sinh tử.”

Giọng nói của anh ta tuy rất nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng điên cuồng, trong vẻ mặt còn lộ ra những tia chết chóc.

Lần trước khi rời khỏi Thương Giới, anh đã nhận được tư lệnh báo thù cho đàn em của mình.

Cho nên nếu không giết Giang Cung Tuấn, anh ta sẽ không cách nào báo cáo hoàn thành nhiệm vụ.

Hôm nay, Giang Cung Tuấn bắt buộc phải chết.

“Vậy cũng tốt, vừa phân thắng bại vừa quyết chiến sinh tử”

Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu.

May mắn thay, anh đã chiếm được Tiên Phủ, thậm chí còn nhận được sự chỉ điểm của Tổ Quỳnh từ bên trong Tiên Phủ. Chứ nếu không chắc ngày này năm sau chắc chắn sẽ là ngày giỗ của anh.

“Đừng nói tôi bắt nạt anh, nào ra chiêu đi.”

Tiềm Thi một tay để ra sau lưng, một tay ra hiệu mời Giang Cung Tuấn ra chiêu trước.

Vẻ mặt anh ta vô cùng ung dung, theo đó còn là một vẻ khinh thường. Trong mắt anh ta, Giang Cung Tuấn chỉ là một con sâu cái kiến, nếu anh ta muốn giết Giang Cung Tuấn thì chỉ cần một cái nháy mắt là đủ. Nhưng anh ta không dám tùy tiện ra tay vì thực lực của anh ta và Giang Cung Tuấn chênh lệch nhau quá lớn.

Dưới ánh mắt của biết bao nhiêu người như vậy, nếu anh ta mà chủ động ra tay trước thì còn gì là thể diện nữa.

Nhường cho đối thủ ra chiêu trước chính là sự uy nghiêm của một cường giả.

“Ha ha.”

Thái độ ngạo mạn của Tiềm Thi khiến cho Giang Cung Tuần phải cười nhạt một tiếng.

Giang Cung Tuấn cũng không ra tay, mà nhàn nhạt nói: “Nếu anh đã chắc chắn sẽ giết tôi như vậy thì cứ ra tay trước đi. Tôi cũng muốn xem xem cường giả ở cảnh giới nhập thánh tầng thứ ba rốt cuộc là mạnh đến mức nào”.

“Anh đã nóng lòng muốn chết như vậy rồi, cũng chẳng trách tôi được”



Nụ cười trên mặt Tiềm Thi bỗng sững lại mà thay vào đó là vẻ mặt âm u đang dần bước tới.

Thân hình anh ta xẹt qua như một bóng ma, và chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn còn chưa kịp phản ứng, chiêu thức của Tiềm Thị đã thi triển được một nửa.

Tốc độ của Tiềm Thi quá nhanh, nhanh đến mức Giang Cung Tuấn không cách nào có thể đánh trả. Anh bị Tiềm Thi đánh trúng ngay ngực khiến lồng ngực lõm vào bên trong, cơ thể bay ra ngoài tức thì như một quả bóng.

Cơ thể anh lướt qua một loạt dãy núi, cuối cùng rơi xuống đất một cách dữ dội.

Âm!

Sức mạnh quá sức khủng bố, sức công phá khi rơi xuống mặt đất cũng vô cùng lớn, khiến cho núi sập đất lở gây ra một trận long trời lở đất.

Còn Giang Cung Tuấn thì bị rơi vào một đống đổ nát, nhất thời không cách nào gượng dậy được.

“Rơi tít đằng đó à?”

“Tôi đã nói rồi, Giang Cung Tuấn rõ ràng là không thể tiếp được một chiều của Tiềm Thi mà, giờ thì sao? Quả nhiên là như vậy”

“Trận chiến này chẳng có tình tiết hồi hộp gì cả, một chi tiết đáng giá cũng không có, chẳng có gì thú vị.”

“Nhàm chán”

Một số tu sĩ dị giới khẽ lắc đầu rồi quay người rời đi. Kết cục trận chiến sớm đã biết trước, cho nên bây giờ có ở lại đây xem cũng chỉ thêm lãng phí thời gian.

Còn về những võ giả trái đất, mỗi một người đều mang cho mình một bộ mặt vô cùng nghiêm trọng.

Tuy bọn họ cũng biết Giang Cung Tuấn không phải đối thủ của Tiềm Thi, nhưng bọn họ vẫn cổ ôm lấy một tia hy vọng nhỏ nhoi trong lòng, hy vọng Giang Cung Tuấn có thể tạo nên được kỳ tích. Giờ đây Giang Cung Tuấn lại bị một chiêu này đánh bay lên không trung, cái tia hy vọng nhỏ nhoi ấy đã hoàn toàn bị dập tắt.

Mạch Doanh đứng ở một bãi đất trống xa xa, phía sau có rất nhiều người.

Lúc này, Mạch Doanh nghiêm nghị nhìn về phía ngọn núi nơi Giang Cung Tuấn đã rơi xuống, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Dù có chênh lệch nhưng ít nhất cũng sẽ không kém cỏi như vậy chứ? Đến cả một chiêu cũng không tiếp nổi, như vậy thật sự là quá hổ thẹn với cái danh thân thể vô địch”

Đúng lúc mọi người đang nghĩ rằng Giang Cung Tuấn đã bị đánh bại thì chỗ dãy núi đổ nát nơi Giang Cung Tuấn rơi xuống đột nhiên xuất hiện một luồng khí tức vô cùng mãnh liệt bốc lên cao.

Ngay thời khắc này, linh khí trời đất nhanh chóng tụ lại. Linh khí quá đỗi mạnh mẽ khiến tất cả hình thành những đám mây linh khí.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” “Chẳng lẽ thằng nhóc Giang Cung Tuấn vẫn chưa chết?”

Mọi người đều bị sốc, ngay cả một số cường giả chuẩn bị rời đi trước đó cũng dừng lại nghe ngóng tình hình.

Trong đống đổ nát ở phía xa, một người đàn ông chậm rãi bước ra khỏi đống đổ nát. Người đó không ai khác chính là Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn cất bước. “Ầm!”.

Vừa sải bước, đất rung núi chuyển như thể ngày tận thế sắp tới.

Còn Tiềm Thi, ngay lập tức cũng cảm nhận được sự rung chẩn trong lòng giống như có một thứ vũ khí sắc bén nào đó đâm vào trái tim, máu tươi trong người không ngừng sôi sục.

Giang Cung Tuấn lại tiến thêm một bước.

Một bước này vừa đặt xuống, trời đất rung chuyển, chấn động bốn phương. Về phần Tiềm Thi, anh ta đã cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng đáng sợ đang đè lên mình, anh bất cần một lúc, cơ thể hơi chệch hướng, suýt nữa thì ngã xuống đất.



Anh ta phải nhanh chóng thúc giục chân khí mới có thể đứng vững. Mà lúc này, Giang Cung Tuấn lại tiền thêm bước thứ ba. Vào lúc này, linh khí trời đất nhanh chóng tụ lại, tạo thành một cỗ uy áp vô cùng khủng khiếp, hướng đến nghiền ép Tiềm Thi.

Tuy nhiên, anh ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng cho nên bước tiến này của Giang Cung Tuấn không gây tổn hại gì cho anh ta.

Nhưng rồi tiếp đến là bước thứ tự, rồi bước thứ năm…

Giang Cung Tuấn từng bước đi lên không trung.

Mỗi một bước chân được đặt xuống, Tiềm Thi đều cảm thấy như có thứ gì đó đang giẫm lên mình.

Mà mỗi khi Giang Cung Tuấn cất bước, linh khí trên người anh lại càng thêm hùng mạnh.

“Chuyện này là sao?”

“Đây là tuyệt học gì vậy chứ?”

“Khí tức của Giang Cung Tuấn đang không ngừng tăng lên”.

“Khí tức thật đáng sợ”

“Nhìn xem, Tiềm Thi chịu không nổi nữa rồi. Mặt anh ta đỏ bừng, khóe miệng cũng tràn ra máu rồi kìa”

Không ít người đang chăm chú nhìn Tiềm Thi.

Sau khi Giang Cung Tuấn đi được ba mươi ba bước thì cũng là lúc Tiềm Thi không chịu nổi nữa.

Ngay thời điểm Giang Cung Tuấn đặt xuống bước thứ ba mươi ba, Tiềm Thị chỉ có thể cảm giác như có một thế giới đang nghiền ép lên chính mình. Trên người anh ta bắt đầu xuất hiện thương tích, một số kinh mạch bị vỡ nát, huyết khí cuồn cuộn không cách nào kìm chế. Cuối cùng phun ra một ngụm máu.

Trong khi đó, Giang Cung Tuấn đã xuất hiện trên bầu trời.

Lúc này, khí tức của anh đã hoàn toàn hòa nhập với trời đất, anh là trời, anh là đất.

“Thằng nhóc này rốt cuộc là đã tu luyện cái quái gì vậy?”

Mạch Doanh kinh ngạc nhìn Giang Cung Tuấn, sắc mặt tái nhợt: “Thực lực này cũng tiến bộ quá nhanh rồi. Đây rốt cuộc là loại công pháp gì? Sao mình chưa từng nghe tới chứ?”

Mạch Doanh sửng sốt. Những thiên kiêu đến từ Tam Thiên khe nứt được phong ấn cũng bị khiếp sợ. Tất cả bọn họ đều bị sốc bởi bộ công pháp mà Giang Cung Tuấn thi triển.

Ở đằng xa, chỗ khu vực của võ giả trái đất.

Các võ giả trái đất trợn mắt nhìn nhau kèm theo đó là vẻ mặt không thể tin được.

Giang Thời nở một nụ cười mang theo một niềm vui khó tả: “Ta nói rồi mà. dưad nhỏ này nhất định có giấu sát chiêu. Quả nhiên chính là như vậy, khí tức của nó quá mạnh mẽ, đối mặt vơi nó ta tưởng như mình đang đối mặt với tử thần vậy. Trong lòng dâng lên một cái cảm giác bất lực, không thể phản kháng và cũng không thể làm bất cứ điều gì”

Đường Sở Vi cũng cười nhạt: “Xem ra anh ấy sớm đã có kế hoạch, khả năng anh ấy thắng trận này là rất cao”

Nhìn thấy Giang Cung Tuấn thi triển tuyệt học, cùng với khí tức không ngừng tăng lên, Đường Sở Vi cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Trận chiến này, kết quả ai chết trong tay ai vẫn còn là một ẩn số.

Bầu trời phía xa..

Khí tức Giang Cung Tuấn tựa như cầu vồng, anh nhìn Tiềm Thi ở dưới đỉnh núi, vẻ mặt ung dụng, lớn tiếng nói: “Tiềm Thi, đây chỉ mới là món khai vị thôi, anh ra chiêu đi”

Bình luận

Truyện đang đọc