CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Sau khi Giang Cung Tuấn và Hứa Linh ăn tối cùng nhau thì Hứa Thanh liền rời đi.

Giang Cung Tuấn sờ lên khuôn mặt vừa bị hôn, trên mặt lộ ra vẻ bất lực, sau đó anh quay lưng bước đi. Tiền, bây giờ anh phải có tiền để đảm bảo có thể thuận lợi xây dựng nên Long Quốc.

Giờ đây, tiền ở các nước trên thế giới đều mất hết giá trị rồi, nhiều nước đều đã sử dụng vàng làm tiền tệ của họ.

Giang Cung Tuấn nghĩ đến kho báu do Độc Bộ Vân chôn giấu.

Kho báu này là số tiền tiết kiệm được trong suốt nửa đời người của Độc Bộ Vân và là số của cải ông ta có được nhờ việc lập ra tổ chức sát thủ. Phần lớn số của cải này là vàng.

Có được số vàng này, Long Quốc sẽ có thể cầm cự được một thời gian.

Giang Cung Tuấn đến tìm Độc Bộ Vân, kể cho ông ta nghe chuyện này và nhờ ông ta dẫn người đến Đoan Hùng để lấy vàng.

Sau khi thu xếp xong chuyện này, Giang Cung Tuấn đã đi suốt cả đêm đến núi Lâm Lang.

Khi anh đến được núi Lâm lang thì đã là sáng hôm sau.

Buổi sáng, dưới chân núi Lâm Lang. Giang Cung Tuấn bước tới, khi anh vừa xuất hiện liền bị Đệ tử của núi Lâm Lang phát hiện.

“Anh Giang, anh tới rồi”

“Anh Giang”

“Anh Giang”

“Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu, chào hỏi họ, nói: “Tôi đến đây để gặp tiền bối Bách Hiểu Sinh”

“Các chủ đang bế quan ở phía sau núi, anh đi đi.”

Lần này khi đến núi Lâm Lang, Giang Cung Tuấn không bị chặn lại, anh dễ dàng đi lên núi Lâm Lang và tìm thấy Bách Hiểu Sinh phía sau núi.

Bách Hiếu Sinh khoanh chân ngồi trên tảng đá ở phía sau núi, một luồng khí tức bốc lên mạnh mẽ, linh khí của đất trời cũng nhanh chóng hội tụ, nhập vào trong cơ thể ông ta và bị ông ta hấp thu. Ông ta đang tu luyện.

Cảm giác được có người xuất hiện, ông ta ngừng tu luyện, thu lại khí tức vào trong, nhìn Giang Cung Tuấn đang đứng một bên liền lập tức nở nụ cười: “Tới rồi ư.”

Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Tôi tới rồi, lần này tới gặp ông là muốn thương lượng với ông cách xử lý các võ giả ngoài hành tinh ở thành phố Hoang Hồng Hà.”



Nghe vậy, vẻ mặt của Bách Hiểu Sinh trở nên căng thẳng.

Võ giả ngoài hành tinh, đây chắc chắn là mối nguy hiểm đối với loài người trên trái đất.

Giang Cung Tuấn hỏi: “Có nên giết hết bọn họ để tránh phiền phức sau này không?”

“Không thể.”

Bách Hiểu Sinh lập tức nói tiếp: “Tuyệt đối không thể. Mặc dù bây giờ cậu và Đường Sở Vi đều rất mạnh, hoàn toàn có thể tiêu diệt thành phố Hoang Hồng Hà, nhưng những người xuất hiện trên trái đất bây giờ không phải là những võ giả rất mạnh. Theo thời gian dần trôi, những võ giả xuất hiện trên trái đất sẽ ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu giết bọn họ ngay bây giờ, sau này sự môn của bọn họ đến báo thù thì chúng ta sẽ không thể nào chống đỡ nổi”

“Vậy phải làm gì?” Giang Cung Tuần lộ vẻ lo lắng nói: “Mặc dù bây giờ Hoang Hồng Hà đã chết, võ giả ngoài hành tinh sẽ không hành động hấp tấp trong lúc này, nhưng nếu chúng ta không làm gì đó, thì chẳng bao lâu nữa những võ giả ngoài hành tinh sẽ lại nhảy ra để gây rắc rối”.

Bách Hiếu Sinh thở dài nói: “Chuyện này cũng không có gì. Đối mặt với võ giả ngoài hành tinh, chúng ta không thể tỏ ra quá mạnh, chỉ có thể lựa chọn hòa bình hữu nghị, hiện tại tình hình vẫn có thể coi là ổn định, chưa phải là ngày tận thế của chúng ta. Việc cần làm bây giờ là cải thiện sức mạnh càng sớm càng tốt để đón nhận ngày tận thế thực sự.”

Nói xong, ông ta lấy ra bốn con ấn mà mình thu thập được và đưa chúng Giang Cung Tuấn.

“Đây là bốn con ấn để mở phong ấn. Tôi nghĩ giao nó cho cậu thì tốt hơn. Trong những năm qua, võ giả ngoài hành tinh đã tìm kiểm bốn con ẩn khắp thế giới. Tôi lo rằng bốn con ẩn nằm trong tay tôi thì sẽ không thể thủ hộ được”

“Còn những người mở được phong ấn sẽ nhận được quà từ trời đất. Đây là một tạo hóa tuyệt vời, rất nhiều võ giả ngoài hành tinh đến xin bốn con ấn. Tùy theo thời gian mở phong ấn ngày càng ngắn thì tôi tin rằng những võ giả ngoài hành tinh này sẽ sử dụng những mánh khóe cực đoan để có được bốn con ẩn” Bách Hiểu Sinh nói.

Mặc dù chưa có võ giả ngoài hành tinh nào tìm thấy ông ta, cũng chưa có võ giả ngoài hành tinh nào biết bốn con ẩn đang nằm trong tay ông ta. Nhưng, việc tìm được ông ta chỉ còn là chuyện sớm muộn.

Bởi vì, ông ta là người sống lâu nhất trên trái đất, khả năng bốn con ẩn nằm trong tay ông ta là lớn nhất, điều này võ giả ngoài hành tinh không thể nào lại không nghĩ tới được.

“Ừ” Giang Cung Tuấn nhận lấy bốn con ấn.

Bách Hiểu Sinh nhìn Giang Cung Tuấn hỏi: “Kế hoạch của cậu là gì?” | Giang Cung Tuấn nói: “Đường Sở Vi đưa Vương Viên đến Tử Đằng rồi. Tôi đã chạy khắp nơi trong suốt mấy năm nay, đã không thể ở bên chăm sóc cho Đường Sở Vi và con, nhân lúc hiện tại đang hòa bình, võ giả ngoài hành tinh sẽ không xuất hiện để gây sự trong thời gian ngắn, tôi dự định đi Tử Đằng để ở với con một thời gian trước.”

“Cũng được.” Bách Hiểu Sinh nói, “Mấy năm nay cậu thật sự đã rất mệt mỏi rồi. Cũng đến lúc phải nghỉ ngơi một thời gian cho thật tốt rồi”

Giang Cung Tuấn gặp Bách Hiểu Sinh, vốn dĩ theo suy nghĩ của anh, anh sẽ trực tiếp tiêu diệt võ giả ngoài hành tinh để chiếm lấy thành phố Hoang Hồng Hà, nhưng Bách Hiếu Sinh lại lo lắng rằng sau khi những võ giả ngoài hành tinh này bị tiêu diệt, sau này phong ấn được mở ra, các môn phái của những người võ giả này sẽ đến trả thù loài người trên trái đất.

Đây là hậu quả mà loài người trên trái đất không thể gánh chịu nổi, vì vậy cả hai quyết định tạm gác lại.

Chỉ cần võ giả ngoài hành tinh không gây chuyện trước, thì bọn họ sẽ không hành động hấp tấp.



Một khi các võ giả ngoài hành tinh làm điều gì đó, đừng trách họ không biết lễ độ.

Sau một cuộc trao đổi ngắn ngủi, Giang Cung Tuấn rời khỏi núi Lâm Lang và vội vã đi đến Tử Đằng.

Miền Kiểm là một thế giới nhỏ trong bị phong ấn trong lòng đất.Tuy diện tích của thế giới này không lớn lắm nhưng nó lớn hơn rất nhiều so với diện tích chung của trái đất bây giờ.

Trên đỉnh một ngọn núi ở Miền Kiếm.

Kiếm khí vô hình bay lơ lửng trên bầu trời, kiếm khí xẹt ngang qua hư không, tạo thành một phong cảnh tuyệt đẹp, nhưng dưới phong cảnh tươi đẹp này lại ẩn chứa một luồng sát khí to lớn.

Trên đỉnh núi, một người đàn ông đang ngồi khoanh chân.

Người đàn ông này có mái tóc rất dài, người cởi trần và rất bẩn thỉu, trông như một người hoang dã.

Với một chiều tâm niệm của ông ta, toàn bộ kiếm khí trên bầu trời đều dồn vào trong cơ thể ông ta rồi biến mất. Ông ta từ từ đứng dậy khỏi mặt đất.

Rầm! Đúng lúc này, trên đỉnh núi xuất hiện một ông lão có ngoại hình và khí chất như thần tiên, Người đàn ông vai trần đột nhiên cung kính nói: “Đệ tử kích chào thầy”

“Ừ” Ông lão khẻ gật đầu.

Ông ta mặc một chiếc áo choàng dài màu trắng, mái tóc màu trắng và có một bộ râu dài màu trắng.

“Ninh Kiếm, con đã khổ luyện kiếm ý, đến nay đã thu nạp được kiểm ý vào trong cơ thể. Hiện giờ, phong ấn của trái đất sắp được mở ra. Ai mở được phong ấn sẽ nhận được quà tặng của đất trời. Điều này có lợi ích vô cùng lớn lao đối với việc luyện kiếm ý của con” Ông lão cất tiếng.

Người đàn ông cởi trần chăm chú lắng nghe.

“Có khoảng ba nghìn nơi bị phong ấn, được gọi là thế giới Tam Thiên. Trong thế giới Tam Thiên đã sinh ra rất nhiều thiên tài trẻ tuổi. Thầy có thể cảm nhận được rằng phong ấn của trái đất sắp mở ra, nhưng trước khi phong ấn được mở ra, sẽ xuất hiện một tạo hóa tuyệt vời trên trái đất”

“Thưa thầy, đó là tạo hóa gì vậy?”

Ông lão khẽ lắc đầu nói: “Thầy cũng chưa biết. Thầy chỉ cảm thấy lần này sẽ không giống như bình thường, tạo hóa này là nhắm vào thế giới Tam Thiên. Người dân thế hệ trẻ đều có thể tham gia vào cuộc chiến giành lấy tạo hóa này, hơn nữa phong ấn của thế giới Tam Thiên sẽ được nới lỏng, không cần phải trả bất kì giá nào mà vẫn có thể đến được trái đất.”

Nghe vậy, vẻ mặt của người đàn ông tràn đầy tự tin, nắm chặt tay nói: “Đệ tử nhất định sẽ không để cho thầy phải thất vọng về những gì mà thầy đã bồi dưỡng cho đệ tử. Khi đệ tử xuống trái đất, nhất định sẽ đè bẹp những Thiên Kiều của thế giới khác, chắc chắn sẽ nắm bắt được tạo hóa lần này”

“Ninh Kiểm, con đừng coi thường mọi chuyện. Mặc dù con đã thu nạp được kiểm ý trong cơ thể, đã tu luyện được kiểm ý không có đối thủ, nhưng thế giới Tam Thiên đều không hề tầm thường, nhiều thiên tài thực sự sẽ được sinh ra, đặc biệt là trên trái đất. Theo như lời tiên đoán của những người toàn năng từ xa xưa để lại thì trong thời đại này, một số loài người có căn linh chí tôn sẽ được sinh ra. Những người đó mới là đáng sợ nhất.”

“Hừ” Ninh Kiếm hừ nhẹ một tiếng, “Cho dù là người có căn linh chí tôn thì đã sao, đệ tử đều sẽ đè bẹp chúng”

Bình luận

Truyện đang đọc