CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Tại ngôi làng nhỏ ở vùng núi.

Mấy ngày này, Giang Cung Tuấn vẫn luôn bế quan.

Sau khi phục quả bí ẩn đó, loại quả này chứa đựng Thiên Địa linh khí vô cùng kinh người. Anh đang điên cuồng hấp thụ Thiên Địa linh khí. Chân khí của anh, mỗi một lúc lại không ngừng tăng cao.

Chớp mắt, đã năm ngày trôi qua.

Giang Cung Tuấn đã bể quan suốt năm ngày.

Năm ngày sau. Giang Thời bây giờ đang ở một ngôi làng nhỏ dưới núi.

Vừa mới đến, ông đã nhìn thấy Giang Cung Tuấn khoanh chân ngồi trong sân, khắp người phát ra ánh sáng ngày đêm luân phiên.

Ông đang định đi qua thông báo cho Giang Cung Tuấn. Mộ Dung Xuân đã kịp thời ngăn ông lại, nói: “Cậu ta đang bế quan, có chuyện gì, đợi khi cậu ta bế quan có kết quả rồi hẵng nói” Giang Thời nhìn Mộ Dung Xuân một cái, nói: “Tôi có một chuyện rất quan trọng”.

Chính vào lúc này, ông bỗng cảm nhận được khí tức của Giang Cung Tuấn rất mạnh, ông hơi sửng sốt nói: “Nó, nó đang đột kích cảnh giới thứ chín?”

Một Dung Xuân gật đầu nói: “Ừm, đã bế quan được mấy ngày rồi”

Giang Thiên thấy vậy mới thôi quấy rầy.

Dù sao Vô Hư Môn cũng ra hạn thời gian một tuần. Ông vội từ Thiên Quốc trở về, nhưng cũng chỉ hết một ngày, vẫn còn sáu ngày nữa, đợi thêm mấy ngày cũng không sao.

Lúc này, Giang Cung Tuấn đã hấp thụ được kha khá Thiên Địa linh khí khủng khiếp của quả bí ẩn.

Chân khí của Giang Cung Tuấn đã đạt đến một mức độ chưa từng có.

Trong thế giới của anh, trước mắt đang xuất hiện một bậc thang ảo giác, Anh bước một bước, rồi bước từng bước lên cầu thang, rất nhanh đã lên đến chín tầng thang trời.

Sau khi xuất hiện ở chín tầng thang trời, anh mạnh mẽ đấm một đấm.

Am!

Cú đấm vung ra, sức mạnh khủng khiếp quét qua. Các tường cản màu xám trên chín tầng thang trời trong nháy mắt đã bị phá võ.

Một luồng sáng rực rỡ từ trên trời chiếu xuống.

Lúc này, Giang Thời và Mộ Dung Xuân cũng đã thấy được một ánh sáng chói lọi trên trời bỗng nhiên chiếu thẳng xuống, bao phủ lẩu Giang Cung Tuấn. Mà khí tức trên người Giang Cung Tuấn hiện tại cũng đã tăng vọt.

Tên nhóc này, thật sự đột phá rồi.”

Giang Thời nhìn thấy cảnh này, ánh mắt mang theo sự vui mừng. Ông không tài nào ngờ được, Giang Cung Tuấn là người đầu tiên của nhà họ Giang bước vào cảnh giới thứ chín, Mà Giang Cung Tuấn, sau khi phá vỡ các bức tường rào của chín tầng thang trời. Một luồng sáng từ trên trời chiếu xuống.

Mà lúc này, anh cảm giác như trời đất cũng đã khác.

Sau khi phá vỡ bức tường chắn, anh cảm thấy rằng trời đất chứa đựng một Thiên Địa linh khí vô cùng khổng lồ mà trước đây anh chưa bao giờ cảm nhận được.

Trước đây, anh chỉ có thể cảm nhận được nó vào thời điểm ngày đêm luân chuyển.

Bây giờ, dù cho có là ban ngày, anh vẫn như cũ, cảm nhận được Thiên Địa linh khí lớn mạnh, anh lợi dụng hơi thở, hít thật sâu, một lượng linh khí lớn theo vậy mà đi vào cơ thể, len lách đều toàn thân.

Cảm giác này thật sảng khoái.

Bước vào cảnh giới thứ chín, mới thấy rõ được sự thần kỳ của cảnh giới thứ chín, Hiện tại, Giang Cung Tuấn đã hiểu được sức mạnh của Bách Hiểu Sinh, Chiêu Tử Vương và những người khác.

Ở cảnh giới thứ chín nhiều năm, nắm giữ được công pháp tu luyện, thì dù cho là rất ít khi tu luyện, cũng sẽ đạt đến một cảnh giới không thể tưởng tượng nổi.

Giờ phút này, Giang Cung tuần có thể cảm nhận được khắp cơ thể mình. Anh có thể nhìn sâu vào trong cơ thể, thậm chí có thể nhìn thấy máu trong cơ thể mình đang lưu thông, có thể thấy các tế bào trong cơ thể đang đập.

Bên trong máu, bên trong các tế bào, đều chứa đựng sức sống tuyệt vời.

Anh cảm nhận được sức mạnh lớn mạnh khác thường của mình.

“Phù!”

Anh hít một hơi thật sâu.

Khí tức tràn đầy, mở mắt ra.

Vừa mở mắt, anh đã nhìn thấy Giang Thời và Mộ Dung Xuân cách đó không xa.

Anh đứng dậy, đi qua đó.

“Anh Mộ Dung Xuân, ông nội”

Mộ Dung Xuân hướng về phía Giang Cung Tuấn, hỏi: “Đột phá tới cảnh giới thứ chín rồi sao?”

“Ừm.” Giang Cung Tuấn gật đầu, trên mặt nở một nụ cười nhạt.

Sắc mặt Giang Thời bỗng nghiêm trọng, nói: “Xảy ra chuyện rồi”

“Có chuyện gì?” Giang Cung Tuấn nghi hoặc nhìn Giang Thời.

Giang Thời nói: “Sở Vi bị người của Vô Hư Môn đưa đi rồi”

“Sao cơ?”

Giang Cung Tuấn kinh ngạc, ngay lập tức trở nên tức giận.

Anh đè ép ngọn lửa giận trong lòng xuống, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì, Sở Vị vì sao bị người của Vô Hư Môn đưa đi?”

Giang Thời kể lại chuyện một lần nữa cho Giang Cung Tuấn nghe.

“Thiên muốn đối phó với Vô Hư Môn, nhưng lại không nắm được phần mạnh, nên muốn cháu đi đối phó với Vô Hư Môn. Vì vậy mới bắt Đường Sở Vi, muốn dùng Đường Sở Vi để uy hiếp cháu. Nhà họ Đường gọi điện cho cháu, nhưng mãi vẫn không có ai nghe.”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn lấy điện thoại ra.

Quả thực có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, còn có tin tức Đường Thành Lâm gửi.

Giang Thời tiếp tục nói: “Giang Vô Song đến tìm ông, nói là Thiên muốn ra tay với Đường Sở Vi, khi ông vội vàng chạy đến nhà họ Đường, Sở Vi đã bị đưa đi rồi. Ông lại vội vàng chạy đến Thiên Quốc, muốn đầu tới Thiên một trận, nhưng lúc đó Chiêu Tử Vương lại xuất hiện, đánh bại Thiên.

Thiền suy tính một hồi mới chịu thả người ra”.

“Sau khi Chiêu Tử Vương rời đi, chúng ta cũng định rời đi, nhưng lại bị người của Vô Hư Môn chặn lại.

“Đại sư huynh của Vô Hư Môn – Vô Côn nói rằng cháu đã đánh bại đệ tử của Vô Hư Môn, đây là sự sỉ nhục của Vô Hư Môn, vì vậy mới dẫn Đường Sở Vi đi, kêu cháu một tuần sau đến núi Bất Chu đấu một trận”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn xua xua tay. Đệ nhất Long kiếm cách đó không xa liền bay qua đây. Anh cầm đệ nhất Long kiếm muốn đi.

Giang Thời kịp thời ngăn anh lại, nói: “Đừng sốt ruột, còn thời gian vài ngày nữa mới đến trận đấu”

“Cháu có thể không vội sao” Giang Cung Tuần lo lắng nói: “Sở Vi sắp sinh đến nơi rồi, nếu lỡ may có chuyện không hay xảy ra thì cháu..”

Giang Thơi hơi buông lỏng tay, cắt đứt lời của Giang Cung Tuấn, nói: “Vô Hư Môn chỉ muốn đầu với con, Vô Hư Môn đảm bảo rằng sẽ không làm khó Đường Sở Vị, bất kể kết quả trận chiến như thế nào cũng sẽ thả Đường Sở Vi”

Giang Cung Tuấn thở phào một hơi.

Giang Thời tiếp tục nói: “Khoảng thời gian này, Vô Hư Môn khiêu chiến khắp nơi, đánh bại được vô số cường giả trong thiên hạ. Vô Hư Môn rốt cuộc có lại lịch như thế nào, đây vẫn là bí mật. Ông cảm thấy, bây giờ cháu nên đi núi Lâm Lang, tìm Bách Hiểu Sinh hỏi lại lịch của Vô Hư Môn đi. Có câu, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”

“Vô Hư Môn quyết định địa điểm đầu ở núi Bất Chu sao?”

“Phải”

“Được, vậy cháu lập tức đến núi Lâm Lang, tìm Bách Hiểu Sinh hỏi về lai lịch của Vô Hư Môn, đợi biết được lai lịch phía sau của Vô Hư Môn, con sẽ đến núi Bất Chu.”

Giang Cung Tuấn cầm thanh đệ nhất Long kiểm rồi quay người rời đi, rời khỏi ngôi làng nhỏ dưới núi. Lúc đó, trong lòng anh rất lo lắng cho Đường Sở Vị.

Tuy rằng Vô Hư Môn đã nói sẽ không làm khó Đường Sở Vi.

Nhưng Đường Sở Vi sắp sinh, nếu lúc này lại xảy ra chuyện, anh sẽ hối hận suốt đời.

Một ngày sau.

Giang Cung Tuấn bây giờ đã đến trước cửa nói của Lâm Lang Các.

Ở trước núi, có không ít đệ tử đang đi tuần tra.

Giang Cung Tuấn xuất hiện, nhất thời thu hút sự chú ý của họ. Sau khi thấy người đến là Giang Cung Tuấn, đệ tử của Lâm Lang Các vẻ mặt tôn kính nói: “Hóa ra là anh Giang, các chủ đã căn dặn, bất kể là khi nào anh Giang đến thăm, đều có thể trực tiếp đến sau núi tìm ông ấy”.

“Huh?” Giang Cung Tuấn sửng sốt, hỏi: “Lẽ nào Bách tiền bối biết tôi sẽ đến tìm ông ấy sao?”

Các đệ tử của Lâm Lang Các nói: “Cái này tôi không biết.”

“Cảm ơn”.

Giang Cung Tuấn trực tiếp đi vào trong Lâm Lang Các, đi về phía sau núi của Lâm Lang Các.

Sau núi, trước vách đá.

Bách Hiếu Sinh toàn thân mặc đồ màu trắng, ngồi trên một tảng đá miệng ngậm một gốc cỏ. “Đến rồi à”. Giang Cung Tuấn vừa xuất hiện, ông đã nhận ra ngay, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại.

“Um.”

Giang Cung Tuấn đi đến, ngồi xuống tảng đá bên cạnh Bách Hiểu Sinh: “Lần này tôi đến tìm ông, là có một số vấn đề muốn hỏi”

“Quy tắc cậu cũng biết đó” Bách Hiểu Sinh nhìn Giang Cung Tuần một lượt, chợt cảm nhận được khí tức của Giang Cung Tuấn không giống như trước kia, không khỏi sửng sốt mà họ lên: “Cậu, cậu đột phá rồi sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc