CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Đường Sở Vi cải trang Giang Quốc Đạt rời đi cùng với Giang Vô Song, Nhưng sau khi đi một lát, Giang Vô Song lại ngừng lại, nhìn Đường Sở Vi cải trang Giang Quốc Đạt, nói: “Sở Vi, chị đi trước đi, em ở lại, nghĩ cách cứu Giang Cung Tuấn”

Đường Sở Vi nói: “Giang Cung Tuấn đã thoát khỏi vòng vây rồi, ông lão kia chính là Giang Cung Tuấn giả trang.”

“Cái gì?”

Giang Vô Song cả kinh, hỏi: “Giang Cung Tuấn?”

“Ừm, chị nghe ra giọng nói của anh ấy, chúng ta đi nhanh đi”

“Vậy em càng không thể đi, em đi rồi, Giang Cung Tuấn làm sao bây giờ, Sở Vi, chị cứ đi trước, dẫn theo cường giả Vương Thiên Điện nhanh chóng rút lui đi.”

Giang Vô Song nói, xoay người lập tức quay.

trở về.

“Làm cái gì?”

Đường Sở Vi cau mày.

Thấy Giang Vô Song lại quay trở lại, cô quay lại dặn dò những cường giả Vương Thiên Điện nói: “Các người nhanh chóng rút lui đi.”

“Rõ”

Giọng nói chỉnh tề vang lên.

Cường giả Vương Thiên Điện cấp tốc rút đi.

Mà Đường Sở Vi cũng đuổi theo hướng của Giang Vô Song.

Hai người lần nữa đi vòng về đỉnh núi, lại nhìn thấy Giang Cung Tuấn cải trang ông lão đánh với Tiêu Dao Đàm cực kỳ chênh lệch, nhìn thấy Giang Cung Tuấn đánh Tiêu Dao Đàm hộc máu, mà anh thì lại lợi dụng Kim Cương Bất Hoại Thần Thông, cố gắng đón đỡ công kích của Tiêu Dao Đàm.

Hai người đều ai cũng trợn mắt há mồm.

Sau một lúc lâu, Giang Vô Song mới phản ứng được, nhìn Đường Sở Vi một chút, không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì vậy, sao chân khí của anh Giang lại hùng hậu như vậy, đến cả Tiêu Dao Đàm cũng không phải là đối thủ, Tiêu Dao Đàm này ít nhất cũng là Lục Cảnh đỉnh phong”

Đường Sở Vi cải trang Giang Quốc Đạt hơi buông tay: “Em hỏi chị, chị biết hỏi ai, chị cũng rất †ò mò, bây giờ mới có mấy ngày ngắn ngủi, thực lực của anh ấy sao lại biến hóa mạnh mẽ như vậy? Xa xa.

Giang Cung Tuấn từng bước một đi về phía Tiêu Dao Đàm.

Anh có ý nghĩ giết người.

Muốn loại bỏ người dã tâm bừng bừng chuẩn bị đi gây họa.

Mà ở phía xa trong đám người, còn ẩn giấu một người.

Người này giả chết, đã biến mất một quãng thời gian Giang Thời.

Ông vốn là muốn tới cứu Giang Cung Tuấn, nhưng nhìn thấy trò hay, khuôn mặt ông xuất hiện vẻ nghiêm nghị, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Thằng nhãi này mấy ngày nay rốt cuộc gặp vận may gì, làm sao trong mấy ngày ngắn ngủi, chân khí lại trở nên hùng hậu như vậy, Tiêu Dao Đàm chính là cao thủ Lục Cảnh đỉnh phong, cộng thêm Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng, có thể giao chiến với cường giả Thất Cảnh”

Giang Thời cũng nghỉ hoặc.

Ông cũng không biết, chân khí của Giang Cung Tuấn vì sao trở nên hùng hậu như vậy.

Mọi người ở đây đều dõi theo từng bước chân của Giang Cung Tuấn đang bước tới Tiêu Dao Đàm, bọn họ đều đang suy đoán thân phận của Giang Cung Tuấn, đều đang nghĩ, trong nước Đoan Hùng từ khi nào xuất hiện cường giả như vậy, mà bọn họ lại nhưng chưa từng nghe qua.

“Ha ha...”

Tiêu Dao Đàm nhìn Giang Cung Tuấn từng bước một đi tới, đằng đằng sát khí, bỗng nhiên cất tiếng cười to.

“Lão già, ông nghĩ chỉ bằng ông, cũng muốn giết nổi tôi sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc