CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y



Giang Cung Tuấn ở trong Ngũ Hành Đồ biết được một vài thông tin.

Đó là Thiên Địa Ngũ Tổ ở thời đại cổ xưa cũng đã biết anh sẽ có được ngũ hành nghịch biến.

Hơn nữa anh còn nghe thấy Thiên Địa Ngũ Tổ nói tương lai anh sẽ phá vỡ dòng thời gian, đi tới thời đại cổ xưa.

“Mình đi thời đại cổ xưa làm gì?”
“Vì sao mình vừa xuất hiện đã hỏi về Sở Vi?”
“Sở Vị thế nào?”
Giang Cung Tuấn có hàng trăm điều không hiểu được.

Nhưng những điều này còn quá xa vời đối với anh, anh tạm thời chưa để ý tới.

Điều duy nhất có thể khẳng định là trong tương lai anh rất mạnh.

Mạnh đến mức nào nhỉ?
Mạnh đến mức có thể vượt thời gian, vượt dòng lịch “Không ngờ được là tương lai mình sẽ mạnh như vậy?” Giang Cung Tuấn sờ mũi.

Bỗng anh nhìn bốn phía, nghi ngờ lẩm bẩm: “Bây giờ cũng chỉ còn lại một mình mình, vậy đã nói lên rằng mình có được ngũ hành nghịch biến, nhưng rốt cuộc ngũ hành nghịch biến ở chỗ nào vậy nhỉ?”
Anh ta nhìn bốn phía.

Xa xa chính là một dãy núi trập trùng nối tiếp nhau, một con đường mòn nối thẳng tới cuối dãy núi, dưới chân núi chính là một cái đình nghỉ mát.

Bàn cờ trong đình nghỉ mát vẫn còn đó.

Trên bàn cờ vẫn còn vài quân cờ kỳ dị.

Anh đi tới, nhìn chằm chằm bàn cờ.

Giờ phút này, Tiên phủ trên ngón tay loé lên một tia sáng, ngay sau đó một cô gái mặc quần áo trắng hiện thân, cô ta là Tổ Quỳnh.

Trước đó, Tổ Quỳnh suýt nữa bị Thiên Đạo xoá sổ, may mà phần hồn còn lại của Kinh Hồng đại để xuất hiện kịp thời mới cứu cô ta một mạng.

Lúc này cô ta đã hồi phục lại, sắc mặt cũng khôi phục hồng hào.

“Chị Tố Quỳnh.”

Giang Cung Tuấn gọi một tiếng.

“Ừ,”
Tố Quỳnh gật đầu một cái.

Giang Cung Tuấn hỏi: “Bây giờ cũng chỉ còn lại một mình tôi, theo như tình huống bây giờ xem ra, ngũ hành nghịch biến này là thuộc về tôi, nhưng rốt cuộc ngũ hành ở chỗ nào chứ?”
Tổ Quỳnh cũng nhìn bốn phía.

Cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở trên bàn cờ.

Cô ta nhìn một lúc lâu, nói: “Giang Cung Tuấn, bàn cờ này chính là ngũ hành nghịch biến.”
Giang Cung Tuấn cũng nhìn.

Chỉ là xem không hiểu.

Tổ Quỳnh giải thích: “Bây giờ cậu còn chưa hiểu những minh văn này, như vậy đi, tôi phiên dịch cho cậu, để cho cậu học.”
“Như vậy thì tốt quá.”
Trên mặt Giang Cung Tuấn mang nét vui mừng, có Tổ Quỳnh thì anh bớt việc hơn.

Tiếp theo, Tổ Quỳnh bắt đầu nhìn chằm chằm bàn cờ.

Dường như cô ta nhìn rất lâu,
Thời gian giống như là trải qua nghìn vạn năm, lại giống như chỉ trải qua trong chớp mắt.

Ở nơi này, dường như không cảm nhận được thời gian trôi qua.

“Có”
Tổ Quỳnh bỗng nhiên mở miệng.

Giọng nói của cô ta khiến Giang Cung Tuấn kịp phản ứng từ trong hoảng hốt.

“Giang Cung Tuấn, tôi đã hiểu, bây giờ tôi sẽ truyền dạy cho cậu.”
Sau đó Tổ Quỳnh bắt đầu truyền dạy tâm pháp ngũ hành nghịch biến cho Giang Cung Tuấn.

Còn Giang Cung Tuấn cũng học rất nghiêm túc, dưới sự chỉ bảo của Tổ Quỳnh, rất nhanh anh đã học được tâm pháp này.

Nhưng điều anh học được chỉ là biện pháp điều khiển chân khí ngũ hành.


thần thông ngũ hành nghịch biến đích thực cần chân khí ngũ hành mới có thể thi triển, nếu như sử dụng lực lượng ngũ hành bản nguyên vậy thì sẽ tối đa hóa uy lực của thần thông “Giang Cung Tuấn, bây giờ cậu đã bước đầu học được tâm pháp, có thể tu luyện ngũ hành chân khí.

Nếu tu luyện thành chân khí ngũ hành, vậy thì có thể hấp thu ngũ hành bản nguyên.

Ngũ hành bản nguyên này đã định trước chính là của cậu, người khác không cách nào có được.”
Tổ Quỳnh mở miệng.

Cô ta nhìn Giang Cung Tuấn, nói lần nữa: “Cậu thật đúng là không tầm thường.

Tôi biết, trong tương lai cậu sẽ rất khủng bố.

Trong tương lai, tôi chỉ xin cậu một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Giang Cung Tuấn nhìn Tổ Quỳnh.

Tổ Quỳnh nói: “Bây giờ vẫn chưa thể nói với cậu.

Chờ đến lúc cậu trở nên đủ mạnh, vô địch khắp thiên hạ, tôi mới có thể nói với cậu.”
Nói xong, Tổ Quỳnh trở về trong Tiên phủ.

Mặt Giang Cung Tuấn chính là đầy phiền muộn.

Trong Tiên phủ, giọng nói của Tổ Quỳnh vẫn truyền tới: “Giang Cung Tuấn, tu luyện thật tốt.

Tôi tin rằng, cho dù ở trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, cậu cũng có thể không ngừng phá vỡ phong ấn của Thiên Đạo, vùng lên chống lại trời, trở thành người mạnh nhất thời đại này, bảo vệ loài người đến nghìn thu muôn đời.”
“Tôi sẽ ”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn kiên định, nói: “Tôi vốn đã chết một lần, tôi đã nhận lời người thủ hộ, tôi sống lại là để hàng ngày, tôi sẽ bảo vệ sự an toàn của loài người, cho dù là bỏ ra sinh mạng, cũng sẽ không chối từ.”
“Được rồi, cậu đi ra ngoài trước đã.

“Được.”
Giang Cung Tuấn gật đầu.

“Nhưng làm thế nào đi ra ngoài đây?”
Giang Cung Tuấn nghi ngờ lẩm bẩm.


Ngay lúc anh nghi ngờ, bên trong Ngũ Hành Đồ truyền đến một luồng lực lượng rất mạnh.

Luồng lực lượng này cưỡng chế đuổi anh đi.

Lần nữa xuất hiện, người đã ở bên ngoài.

Ngay lúc anh muốn đánh coi là lúc rời đi, hoành treo ở giữa không trung Ngũ Hành Đồ bỗng nhiên nhỏ đi, biến thành một bức tranh sơn thủy rất nhỏ từ trên trời rơi xuống.

Giang Cung Tuấn hơi sững sờ, bỗng đưa tay đón lấy bức tranh rơi xuống.

“Chuyện này?”
Giang Cung Tuấn mở bức tranh ra.

Cảnh vật trong tranh đúng là phong cảnh của Ngũ Hành Đồ.

Trong Tiên phủ, giọng nói của Tổ Quỳnh vang lên: “Giang Cung Tuấn, ngũ hành nghịch biến ngay bên trong Ngũ Hành Đồ.

Bây giờ cậu lấy được ngũ hành nghịch biến, như vậy bức tranh đương nhiên là của cậu, trước tiên cậu nhận đi.”
“Ừ.”
Giang Cung Tuấn cũng không nhìn lâu, thu lại Ngũ Hành Đồ, bỏ vào trong Tiên phủ,
Sau đó, anh rời đi nơi này.

Rời đi khu vực không biết này, xuất hiện ở Trái Đất, nhìn năm vòng xoáy năng lượng trên không trung, anh đi về phía một trong số đó.

Cánh cổng trong vòng xoáy này thông đến thế giới Hỏa.

Trong thế giới này, có Hỏa chi Bản nguyên.

Anh đã rèn luyện thành thân thể thuộc tỉnh hỏa, bây giờ anh chỉ cần tìm được Hỏa chi Bản nguyên, là có thể hấp thu luyện hóa.

Anh nhanh chóng đi về phía núi lửa.

Rất nhanh đã đến núi lửa, khu vực này đã hội tụ không ít sinh linh.

Chỉ là những sinh linh này không biết làm thế nào lấy được Hỏa chi Bản nguyên, cũng không biết Hỏa chi Bản nguyên ở chỗ nào.

Bọn họ đang tìm trong núi lửa.

Bên ngoài núi lửa, nhiệt độ không cao, bọn họ có thể tự do ra vào.

Nhưng là vào chỗ sâu, nhiệt độ cũng rất cao, cho dù những thiên tài này đến từ Tam Thiên thế giới cũng không dám tùy tiện bước vào.


Giang Cung Tuấn thì đến thẳng vào sâu trong núi lửa.

Dưới sự chỉ bảo của Tổ Quỳnh, anh đi tới chỗ sâu nhất của núi lửa.

Tất cả nơi đây đều là ngọn lửa màu trắng, hơn nữa nhiệt độ rất cao, nhưng cơ thể Giang Cung Tuấn đã trở thành thuộc tính hỏa, ngọn lửa nơi này không hề làm anh bị thương, ngược lại thật giống như là một bộ phận của bản thân.

“Giang Cung Tuấn, thúc giục tâm pháp ngũ hành nghịch biến, cảm ứng Hỏa chi Bản nguyên”
Trong Tiên phủ, Tổ Quỳnh chỉ bảo.

Giang Cung Tuấn gật đầu.

Bỗng, tâm thần động một cái, thúc giục tâm pháp ngũ hành nghịch biến.

Dưới sự khống chế của tâm pháp, ngọn lửa bốn phía thật giống như sống lại vậy, chập chờn mà chuyển động theo tinh thần của anh.

“Ở dưới đất.

Giang Cung Tuấn cảm ứng được.

Anh bỗng một đạp một cú trên mặt đất.

Phút chốc, đất rung núi chuyển.

Núi lửa nứt ra.

Ở chỗ sâu nhất dưới đất, xuất hiện một ngọn lửa màu trắng.

Ngọn lửa cũng rất đặc biệt, ngọn lửa bốn phía không dám đến gần chút nào, dẫn đến bốn phía quanh ngọn lửa xuất hiện một vùng trống trải.

Lúc này, ở bên ngoài.

“Chuyện gì xảy ra?”
“Sao núi lửa lại nứt ra?”
“Nhìn, chỗ sâu có người.”
“Đó là Giang Cung Tuấn.”
“Chẳng lẽ nói, Giang Cung Tuấn tìm được Hỏa chi Bản nguyên?”
“Tìm được thì có thể làm gì, vật báu nghịch thiên, không phải người nào phát hiện thì có thể có được.

Điều này cần xem cơ hội, xem duyên phận, hơn nữa vật báu nghịch thiên có thể tự động nhận chủ”
“Đi, đi qua xem thử.”
Người bên ngoài núi lửa cũng nhanh chóng chạy tới chỗ sâu trong núi lửa..


Bình luận

Truyện đang đọc