CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Đồ Giang Thời tới nơi này chỉ vì tìm kiếm Hỏa Bồ Đề, lại không nghĩ tới cuối cùng gặp được một đầu hỏa xà trăm năm. Đối với người luyện võ, túi mật của hỏa xà là vật đại bổ.

Thế nhưng thực lực của Giang Thời đã đạt đến tình cảnh không thể dựa vào ngoại vật để gia tăng.

Cho dù là túi mật rắn của hỏa xà trăm năm cũng không thể tạo thành trợ giúp lớn gì cho ông ta.

Nếu đưa cho Đường Sở Vi ngược lại có thể trợ giúp cô tăng mạnh.

Một túi mật rắn sáng tạo ra một cường giả Tam Cảnh.

“Đúng rồi ông nội, ông muốn dẫn Giang Cung Tuấn tới nơi này làm gì vậy? Để cháu trực tiếp mang Hỏa Bồ Đề về không được sao?” Đường Sở Vi nghi ngờ hỏi.

Chuyện Giang Thời thiết kế dẫn Giang Cung Tuấn tới đây cô cũng biết.

Giang Thời nhìn cô nói: ‘Nếu cháu cứ mang đồ về như vậy, cháu định giải thích thế nào? Hiện tại thời cơ chưa tới, ông không muốn Giang Cung Tuấn phát hiện ra sự tồn tại của ông, càng không muốn người ngoài dự đoán được sự hiện hữu của ông: “Thế nhưng Giang Cung Tuấn vẫn luôn hoài nghỉ ông rồi.”

“Cho nên ông mới dẫn nó tới đây” Giang Thời cười nhạt một tiếng, nói: “Được rồi, cháu đừng hỏi nữa, ông tự có sắp xếp. Tính toán thời gian, hẳn buổi sáng ngày mai nó có thể xuất hiện ở nơi này.

Đi thôi, chúng ta cũng nên kế hoạch một chút.”

Đường Sở Vi cũng không hỏi nhiều.

Dù sao thì cô cũng cảm thấy Giang Thời sẽ không hại Giang Cung Tuấn, còn đang âm thầm nghĩ biện pháp giúp anh.

Chỉ cần là chuyện có lợi cho Giang Cung Tuấn, cô cũng không hỏi nhiều.

Lúc này Giang Cung Tuấn đang trên đường chạy tới.

Sau khi xuống xe, anh và Giang Vô Song bắt đầu đi bộ. May mà cả hai người bọn họ đều là người luyện võ, thân thủ nhanh nhẹn, tốc độ đi đường còn nhanh hơn ô tô nhiều.

Bọn họ đi suốt đêm.

Sáng sớm.

Mặt trời mới vừa mọc lên, trên bầu trời xuất hiện ánh bình minh.

Đi đường suốt đêm, bọn họ đã tới gần núi Nam Mã.

Chân núi.

Hai người ngừng lại.

Giang Cung Tuấn lấy hai bình nước từ giữa túi du lịch anh đeo sau lưng ra, đưa một bình cho Giang Vô Song, bản thân mình tự vặn một bình, sau đó anh lại nhìn ngọn núi trụi lủi phía trước nói: “Đây là núi Nam Mã. Thoạt nhìn nơi này không một bóng người. Rốt cục đối phương dẫn anh tới đây là muốn làm gì?”

Giang Vô Song uống một hớp nước sau đó nhìn về phía trước nói: “Rất khó có thể đoán được. Chẳng qua nếu đã đến, vậy cứ đi lên núi xem sao.”

“Ừm, chỉ có như thế: Giang Cung Tuấn mở túi đeo lưng ra lấy một ít bánh mì tới.

Hai người ngồi dưới chân núi ăn chút đồ ăn, nghỉ ngơi một lát khôi phục chút thể lực rồi mới tiếp tục lên núi.

Càng đến gần núi lửa nhiệt độ càng cao.

Chẳng qua hai người đều là người luyện võ, chút nhiệt độ này gần như không ảnh hưởng gì tới hai người bọn họ.

Rất nhanh đã đến đỉnh núi.

Giang Cung Tuấn quét mắt nhìn bốn phía.

Phía trước là vách núi, đã không có đường, mà dưới vách núi có một hang động đá vôi.

“Cái gì cũng không có?” Giang Cung Tuấn nghi ngờ nói.

Giang Vô Song cũng nhìn bốn phía.

Cô ta phát hiện nơi đây có dấu vết người hoạt động. Cô ta chỉ vào nham thạch cách đó không xa, nói: “Anh Giang, anh xem, ở đây có bình nước, nói rõ nơi này đã từng có người đến.”

Giang Cung Tuấn cũng dõi mắt nhìn lại, cũng thấy được bình nước.

Anh đi tới nhặt bình nước trên đất lên nhìn một chút, ngày sản xuất bình nước này là một tháng trước, điều này cũng khiến anh có thể đoán được có người mới bỏ bình nước này ở đây không bao lâu trước.

“Aj2”

Giang Vô Song bỗng kêu to, sau đó nhanh chóng đuổi theo.

Giang Cung Tuấn theo sát phía sau.

Rất nhanh hai người đã đến cửa vào hang động đá vôi.

Vừa đến cửa vào, một luồng khí nóng bức đã ập tới trước mặt.

Giang Vô Song nói: “Em thấy được một bóng người tiến vào hang động đá vôi này: Giang Cung Tuấn không hề nghĩ ngợi muốn đi vào ngay.

Giang Vô Song đúng lúc kéo anh lại, nói: “Anh làm gì vậy?”

“Đương nhiên là đi vào xem. Nếu nơi này có người, như vậy chắc chắn Sở Vi đang ở bên trong.

Nhiệt độ cao như vậy, một cô gái bình thường như cô ấy sao có thể chịu được”

Giang Cung Tuấn lo lắng cho an nguy của Đường Sở Vi. Vừa nghĩ tới một cô gái yếu ớt như cô lại bị vây trong hang động đá vôi dưới đất nóng bức, anh lại thấy lòng nóng như lửa đốt.

Giang Vô Song nhắc nhở: “Đây là núi lửa đang hoạt động, chỉ tiện tay cũng có thể khiến núi lửa bộc phát. Anh cứ xuống dưới như vậy nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm”

“Đến cũng đến rồi, dù có nguy hiểm cũng phải đi”

Giang Cung Tuấn bay thẳng vào trong động đá vôi.

Giang Vô Song bất đắc dĩ, thực đúng là người bị tình yêu làm mê muội đầu óc, cứ liều lĩnh xông tới như vậy nói không chừng sẽ mất mạng.

Nhưng cô ta vẫn đi theo.

Cửa vào hang động đá vôi không tính là lớn, nhưng bên trong lại thông tới tứ phương.

Càng tiến vào sâu nhiệt độ càng cao.

Dù Giang Cung Tuấn và Giang Vô Song là người luyện võ cũng có chút không chịu nổi.

Phải thôi động chân khí chống đỡ nhiệt độ cao trong động đá vôi. Nhưng dù là vậy, bọn họ vẫn túa mồ hôi đầm đìa, rất nhanh quần áo đã bị mồ hôi làm ướt.

“Nóng quá. Giang Vô Song lấy tay quạt mặt, còn kéo kéo cái áo đã bị mồ hôi ướt nhẹp, dính thật chặt vào da thịt.

Giang Cung Tuấn lại lấy một bình nước ra đưa cho Giang Vô Song, nói: ‘Uống hớp..”

Anh nháy mắt anh xoay người đưa nước, thấy được Giang Vô Song đang kéo quần áo không ngừng quạt gió, thậm chí còn kéo cả dây lưng nội y.

Chỉ nháy mắt Giang Vô Song đã đỏ mặt, lập tức buông tay, “Quá… quá nóng, cả người túa đầy mồ hôi, nội y siết rất khó chịu.”

Cô ta đưa tay nhận lấy nước Giang Cung Tuấn đưa tới.

Giang Cung Tuấn cũng lúng túng xoay người nhìn đường phía trước, nói: “Đúng là quá nóng, nơi này thật không phải nơi cho người ở, nếu Sở Vi đang ở chỗ này thật, vậy…”

Giang Cung Tuấn không dám tưởng tượng hậu quả.

“Giang Cung Tuấn, cuối cùng anh cũng đến.”

Lúc này có một giọng nói vang vọng.

Tiếng vọng vang lên trong động đá vôi, thật lâu không tán đi.

Giang Cung Tuấn nhìn chằm chằm bốn phía.

Thế nhưng tiếng vang quá lớn, anh cũng không cách nào phân biệt được giọng nói truyền tới từ chỗ nào.

Giang Vô Song chỉ vào phía trước nói: “Hẳn là ở phía trước.”

Giang Cung Tuấn nhanh chóng đi tới.

Đi không bao lâu đã đi tới bên bờ vực, đối diện bọn họ có một viên đá lớn đang nhô ra.

Trên tảng đá có sợi dây, trên sợi dây cột hai người.

Đây là một già một trẻ.

Trên đỉnh đầu là một lối ra to lớn, tia sáng soi sáng đến khiến hang động đá vôi đen nhánh trở nên sáng sủa.

Mà phía dưới lại là vực sâu vạn trượng.

Trên tảng đá có một người mặc hắc bào đang đứng, trên mặt có đeo mặt nạ.

Người này cao chừng một mét bảy, áo bào rộng thùng thình, không biết là nam hay nữ.

Giang Cung Tuấn nhận ra người bị treo.

Già là người đã dẫn Y Đình Thi đi, cũng chính là người được cho là Giang Thời.

Nữ là Đường Sở Vi.

“Ông là ai, ông muốn làm gì?” Giang Cung Tuấn nhìn chằm chằm người đứng trên tảng đá, lạnh giọng chất vấn.

“Ha ha…

Tiếng cười cuồng dã vang vọng hang động đá vôi.

Người mặc hắc bào cười to nói: “Tôi là ai anh không cần xen vào.”

Giang Cung Tuấn lạnh giọng hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Đồng thời anh cũng đã nhìn kỹ Đường Sở Vi và cái người rất có khả năng là ông nội anh kia.

Dường như hai người đã hôn mê, bọn họ bị treo bằng một sợi dây. Một khi sợi dây bị đứt, bọn họ sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.

“Tôi muốn bí mật của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, nói bí mật của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ cho tôi biết, nếu không ông nội anh, vợ anh đều sẽ chết không có chỗ chôn” Giọng nói khàn khàn truyền đến.

Tại thời khắc này, Giang Thời đang hôn mê lại tỉnh lại, hét lớn: “Nhóc con, đi mau, nhanh rời khỏi nơi này, ngàn vạn lần không thể nói bí mật về Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ cho ma đầu kia. Một khi anh ta có được bí mật về Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, thiên hạ sẽ không được yên tĩnh”

“Lão già chết tiệt, nói nhảm quá nhiều”

Người đàn ông mặc hắc bào đeo mặt nạ hừ lạnh một tiếng, tiện tay bắn ra, một luồng kình lực xuất hiện.

Chỉ nháy mắt sợi dây treo Giang Thời đã bị đứt.

Thân thể ông ta nhanh chóng rơi xuống, lọt vào vực sâu vạn trượng.

“A, không…”

Giang Cung Tuấn rống lên một tiếng tê tâm liệt phế.

Bình luận

Truyện đang đọc