CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

“Tìm ông nội, đúng rồi, đi tìm ông nội!” Bỗng nhiên Đường Sở Vi đang khóc như tìm được phao cứu sinh, kéo Giang Cung Tuấn khóc nói: “Đi tìm ông nội. Trước kia ông nội thương em nhất, chắc chắn ông sẽ không đuổi em đi đâu, đi van xin ông nội đi”

Cô kéo Giang Cung Tuấn rời đi. Thấy gương mặt đầy nước mắt của cô, Giang Cung Tuấn đau lòng an ủi: “Em đừng sốt ruột, anh sẽ dẫn em tới nhà họ Đường tìm ông nội ngay bây giờ.”

“Đúng, chúng ta đi thôi”

Đường Sở Vi vừa thoát khỏi cú sốc bị Tiêu Chinh tra tấn, bây giờ lại bị đuổi ra khỏi nhà họ Đường, tinh thần đã sắp sụp đổ. Cô ngây thơ cho răng đến biệt thự tìm Đường Thành Lâm thì mình sẽ được trở về gia tộc. Nhưng người đuổi cô ra khỏi gia tộc chính là Đường Thành Lâm. Song Giang Cung Tuấn lại không có cách nào khác, chỉ có thể giúp Đường Sở Vi bình ổn cảm xúc rồi hằng nghĩ cách khác. Anh không muốn khiến hy vọng của Đường Sở Vi tan biến, bèn dẫn cô tới biệt thự nhà họ Đường.

Không lâu sau, họ đã đến trước cửa biệt thự.

Đường Sở Vi bấm chuông cửa rồi sốt ruột đi tới đi lui trước cổng. Cửa nhanh chóng mở ra, người mở cửa là Đường Lăng, con trai của Đường Hiện. Vừa thấy Đường Sở Vi, anh ta lập tức chửi ầm lên: “Đường Sở Vi, sau đồ sao chổi như mày còn chưa chết đi?”

“Bốp!” Giang Cung Tuấn vung tay cho anh ta một cái tát. Mẹ của Đường Sở Vi quở trách cô ấy, anh là hậu bối nên không tiện ra tay. Nhưng Đường Lăng thì không được! Cái tát này rất mạnh, mặt Đường Lăng lập tức sưng đỏ, tai như ù đi.

Mấy giây sau anh ta mới tỉnh táo lại, đứng dậy chỉ vào Giang Cung Tuấn hung tợn mắt: “Mày được lắm, dám đánh tao hả? Tao giết chết mày!” Đường Lăng giơ nắm đấm muốn đánh nhau với Giang Cung Tuấn.

“Làm gì hả?” Đường Thành Lâm mặc áo dài, chống gậy đi tới, quát lên: “Chửi âm lên như đàn bà đanh đá vậy hả? Còn ra thể thống gì không?”

Đường Lăng tội nghiệp kể khổ: “Ông nội, thằng này nó đánh cháu, nơi này là nhà họ Đường mà: Đường Sở Vi lập tức quỳ xuống van xin: “Ông nội, đừng đuổi cháu ra khỏi gia tộc”

“Đồ hỗn xược!” Đường Thành Lâm vừa thấy Đường Sở Vi là lại nổi giận. vì Đường Sở Vi nên nhà họ Đường suýt nữa bị diệt vong. Ông ta giơ gậy chống muốn đánh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, quát lên: “Đường Sở Vi, cô đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Đường, không còn là người nhà họ Đường nữa. Cút đi, đừng để tôi thấy cô!”

Lời nói của Diệp Thiên Long như sét đánh giữa trời quang, Đường Sở Vi dại ra ngồi trên mặt đất. Giang Cung Tuấn đỡ cô đứng dậy, rời khỏi nơi này. Đường Sở Vi hoang mang lo sợ, sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Đường mới nhìn Giang Cung Tuấn, tủi thân bật,khóc. Cô cảm thấy mình là người xui xẻo nhất thế giới này.

Giang Cung Tuấn ôm cô an ủi: “Em đừng khóc, muốn về nhà họ Đường thì anh sẽ nghĩ cách giúp em. Anh hứa trước khi trời tối, người nhà họ Đường sẽ quỳ xuống van xin em trở về.”

“Em khổ quá..” Đường Sở Vi khóc lóc thảm thiết. Mười năm qua cô bị khinh thường, chịu đủ nhục mạ nhưng không khóc, mọi sự tủi nhục lúc này đều vỡ òa.

Giang Cung Tuấn nháy mắt với Ngô Huy, Ngô Huy lập tức hiểu ý, lái xe chạy tới. Giang Cung Tuấn đỡ Đường Sở Vi lên xe, không về Nội Kinh Các mà đến phòng khám Trần Tục ở phố Cửu Long. Đường Sở Vi khóc mệt mỏi nên ngã xuống giường ngủ thiếp đi. Giang Cung Tuấn ra ngoài, lấy di động gọi cho Diệp Hình.

“Diệp Hình, là tôi đây”

“A, tướng… Cậu Giang!” Nhận được điện thoại của Giang Cung Tuấn, Diệp Hình run lên. Mấy ngày năm trước chuyện Tiêu Chinh đã chết bị lan truyền khắp nơi, không ai biết thân phận của người đàn ông mặt quỷ, nhưng Diệp Hình lại biết đó chính là Giang Cung Tuấn, đại tướng Hắc Long của Nam Cương.

Giang Cung Tuấn hỏi: “Vạn Quân với Vĩnh Nhạc hợp tác sao rồi?”

“Cậu Giang, hợp tác rất thuận lợi”

“Ngưng việc hợp tác, nói với nhà họ Đường là Vạn Quân chỉ hợp tác với Đường Sở Vi, bây giờ Đường Sở Vi đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Đường nên ông sẽ ngừng mọi sự hợp tác với nhà họ Đường.

Còn lời đồn quan hệ của ông với Đường Sở Vi thì tự nghĩ cách giải quyết đi, tôi không muốn bên ngoài đồn đãi ầm ï làm ảnh hưởng tới Sở Vi”

“Vâng, tôi sẽ làm ngay” Diệp Hình hít sâu một hơi, cúp-máy rồi ra lệnh cho người phụ trách tiếp xúc với nhà họ Đường ngừng việc hợp tác.

Cùng lúc đó, tại nhà họ Đường. Chủ tịch điều hành đương nhiệm của Vĩnh Nhạc là Đường Hiện hớt hải chạy về nhà, hét lên: “Ba ơi, không ổn rồi, xảy ra chuyện rồi!”

Đường Thành Lâm nâng mí mắt: “Đường Hiện, dù gì con cũng mấy chục tuổi đầu rồi, sao còn lỗ mãng vậy hả? Con như thế thì sao ba yên tâm giao nhà họ Đường cho con? Sao nhà họ Đường có thể chân chính gia nhập vào giới thượng lưu?”

“Ba nói phải. Nhưng ba ơi, tập đoàn Vạn Quân đã hủy bỏ hợp tác với Vĩnh Nhạc, Vạn Quân còn nói…

Nghe vậy, Đường Thành Lâm run lên, đứng bật dậy: “Cái gì? Con vừa nói gì?”

Đường Hiện cúi đầu nói lí nhí: “Vạn Quân hủy bỏ hợp tác với Vĩnh Nhạc, bây giờ đã có mấy chục chiếc xe tải chạy tới trước cổng xưởng gia công của Vĩnh Nhạc đòi trả lại nguyên vật liệu.”

Đường Thành Lâm lập tức ngồi bệt xuống sofa, chảy mồ hôi lạnh. Hợp tác với Vạn Quân là cơ hội tốt nhất để quật khởi của nhà họ Đường, bây giờ Vạn Quân hủy bỏ hợp tác với Vĩnh Nhạc, chẳng khác nào nhà họ Đường vĩnh viễn mất cơ hội gia nhập giới thượng lưu.

“Vạn Quân còn nói gì nữa? Đừng lề mà, nói mau!” Ông ta tức giận giậm gậy chống.

Đường Hiện nói: “Chủ tịch Diệp Hình nói chỉ hợp tác với Đường Sở Vi chứ không hợp tác với Vĩnh Nhạc không có Đường Sở Vi” . Truyện mới cập nhật

“Vậy thì các con còn đứng ngây ra đấy làm gì?

Mau mời Sở Vi trở về! Nhanh lên!” Đường Thành Lâm cầm gậy chống đập lên người đám Đường Hiện, Đường Lăng.

Người nhà họ Đường đều hoảng hốt chạy đi tìm Đường Sở Vị, gọi điện thoại cho cô.

Trong phố Cửu Long, phòng khám Trần Tục, Đường Sở Vi đã tỉnh lại. Cô ngồi trên giường, chống cằm lên chân, hai tay ôm cảng chân, lẳng lặng ngẩn người. Giang Cung Tuấn ngồi bên cạnh chọc cô cười, kể chuyện cười cho cô, nhưng cô lại không nói một lời. Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên. Cô cũng không bắt máy. Giang Cung Tuấn nhìn thì thấy là Đường Hiện gọi tới, lập tức biết có chuyện gì nên cúp máy luôn. Bây giờ người sốt ruột không phải là Đường Sở Vi mà là nhà họ Đường.

“Ai gọi vậy?” Đường Sở Vi quay sang nhìn Giang Cung Tuấn cúp máy, đôi mắt sưng húp, vành mắt còn ướt lệ, không còn hoạt bát như trước kia.

“Đường Hiện gọi tới.

“Vâng” Đường Sở Vi đáp lời. Giờ đây trái tim cô đã chết, thờ ơ với tất cả mọi chuyện.

“Sở Vi, em thật sự muốn trở về nhà họ Đường không? Nhà họ Đường đối xử với em như vậy, không trở về cũng thế” Giang Cung Tuấn hỏi, anh thật sự không muốn Đường Sở Vi về nhà họ Đường.

“Về ư? Em còn có thể về sao?” Đường Sở Vi khẽ lẩm bẩm, lắc đầu mệt mỏi nói: “Vê không được. Em là sao chổi xui xẻo, mang lại tai họa cho nhà họ Đường, đã bị ông nội đuổi đi, ngay cả mẹ cũng không cần em”

Lúc này, di động của Đường Sở Vi vang lên.

Giang Cung Tuấn cầm điện thoại đưa cho cô: “Em nghe không?”

Đường Sở Vi cầm di động. Giọng nói sốt ruột của Đường Hiện vang lên: “Sở Vi, cđháu đang ở đâu? Mau nói cho bác cả, bác sẽ đích thân đón cháu về gia tộc.”

Đường Sở Vi run lên, đôi mắt sáng ngời, vội nói: “Cháu… Cháu đang ở phòng khám Trần Tục trong phố Cửu Long”

Cô kích động đứng dậy, nhào vào lòng Giang Cung Tuấn, mừng quá mà khóc nói: “Cung Tuấn, bác cả đến đón em, em có thể về nhà rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc