Giang Cung Tuấn ở trên hải đảo, chờ đợi trong một khoảng thời gian dài, mà thiên vẫn chưa dẫn theo người đến.
Lúc này,anh có chút tâm phiền ý loạn.
Bởi vì, anh đang nhớ đến Đường Sở Vị ở thành phố Tử Đằng xa xôi kia.
Ngồi trên tảng đá, ngắm nhìn bọt nước trên mặt biển, khuôn mặt anh mang theo vẻ ưu sầu nhàn nhạt. Một lúc lâu sau, anh thở dài một tiếng, đứng lên.
“Thiên nhất định sẽ đến, cho dù Thiên không đến, ông nội cũng sẽ đến, nhân cơ hội này, đi kiểm tra rồng một chút.”
Giang Cung Tuấn sải bước, xoay người trở về Long Uyên.
Long Uyên, sơn động mà Hamaru ở.
Giang Cung Tuấn đi vào.
Trong sơn động có một đống cỏ dại.
Hamaru khoanh chân xếp bằng ngồi ở trên cỏ dại, trên người có một vài tia sáng kì dị đang chuyển động.
Giang Cung Tuấn đi đến, ông ta lập tức dừng luyện công, đứng lên.
Giang Cung Tuấn vươn tay, đầu ngón tay huyễn hóa ra một sức mạnh to lớn, viết trên mặt đất một dòng chữ: “Ông có biết rồng đang ở chỗ nào không, tôi muốn đi xem một chút.”
Hamaru liếc Giang Cung Tuấn một cái, viết: “Tuyệt đối đừng, rồng rất mạnh, cậu và tôi không thể chống lại được đâu, bây giờ đi quấy rầy rồng, đối với chúng ta mà nói là một tai nạn”
“Thật sự đáng sợ như vậy sao?”
Giang Cung Tuấn có chút không tin.
Cũng chỉ là một con súc sinh mà thôi.
Cho dù anh không đánh lại được nó thì dựa vào thực lực của anh, giữ mạng chắc hẳn là cũng không có vấn đề gì cả.
“Rất mạnh, rất mạnh” Hamaru viết mấy chữ này, cũng không để ý đến Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn cũng rất phiền muộn.
Hamaru không dẫn đường, anh cũng lười đi tìm, nếu kinh động đến rồng, gặp phải nguy hiểm, vậy thì thật sự rất phiền toái.
Anh cũng khoanh chân ngồi dưới đất, bắt đầu luyện công.
Trên biển.
Một chiếc du thuyền cỡ lớn đang nhanh chóng đi đến.
Trên du thuyền, trong một căn phòng.
Đường Sở Vị một thân váy đen đang ngồi khoanh chân trên giường, trên người tỏa ra một huyền quang màu đen, bên trong cơ thể tràn ngập khí tức mạnh mẽ.
Cô đang nhân cơ hội này, hấp thụ năng lượng của máu bên trong cơ thể.
Bây giờ cô đã uống máu của kỳ lân, máu rồng, máu phượng hoàng, máu của cô đã hoàn toàn biến dị, ẩn chứa năng lượng cực kì đáng sợ.
Vào lúc đang hấp thu, cô cảm thấy thần trí có chút rối loạn.
Trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh về cái chết của Giang Cung Tuấn, liên tục vang lên tiếng kêu cứu của Giang Cung Tuấn.
Lúc này, tóc tại cô bù xù, trên trán đầy mồ hôi, mồ hôi to như hạt đậu theo gương mặt nhỏ xuống, cô cảm giác nếu như mình cứ tiếp tục, thì nhất định sẽ tàu hỏa nhập ma.
Cô lập tức ngừng lại.
Vận Thượng Thanh Quyết, những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, lúc này mới từ từ biến mất.
Cô đứng lên, lau trán đầy mồ hôi, cầm Chân Tà Kiếm ở bên cạnh lên, đi ra khỏi phòng.
Đi ra bên ngoài boong thuyền. Đứng ở trên boong thuyền, nhìn vùng biển mênh mông phía trước, trên gương mặt trắng nõn lộ ra một vẻ lo nghĩ: “Giang Cung Tuấn, anh rốt cuộc là còn sống hay đã chết. Anh đã đồng ý với em, phải mang được máu rồng trở về tìm em, anh nhất định không được chết”
Cộp cộp cộp!
Tiếng giày cao gót tiếp xúc với mặt sàn vang lên.
Đường Sở Vi xoay người nhìn lại.
Một cô gái dáng người cao gầy, nước da trắng nõn, mái tóc dài màu hạt dẻ, khí chất xuất chúng đang chậm rãi đi đến.
Lông mày cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, đôi mắt trong veo long lanh, mang theo linh khí.
Ngũ quan tinh xảo, tựa như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ, không thể tìm ra được bất kì tì vết nào cả.
Cô gái đi đến, xuất hiện ở trước mặt của Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi nhìn cô ấy, vẻ mặt lộ rõ sự bất mãn, nói: “Sao vậy, có chuyện gì sao?”
Người này chính là Giang Vô Song.
Mặc dù nói, Đường Sở Vi yêu cầu chỉ có cường giả cảnh giới thứ tám mới có tư cách đi ra biển, thế nhưng Giang Vô Song vẫn cứ đi theo, bởi vì cô ấy lo lắng cho Giang Cung Tuấn, nhớ Giang Cung Tuấn.
“Không có chuyện gì cả, chỉ là ở trong phòng hơi chán, cho nên ra ngoài đi dạo một chút, không ngờ cô cũng ở đây”.
Giang Vô Song nhẹ giọng mở miệng.
Giọng nói của cô ấy rất dễ nghe êm tai, tựa như chim uyên ương đang hót, khiến người nghe cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần.
Cô ấy đứng ở bên cạnh Đường Sở Vi, mái tóc dài bị gió biển thổi bay loạn.
Cô duỗi ngón tay ngọc ngà nhỏ nhắn thanh mảnh, vuốt mái tóc dài màu hạt dẻ bị gió thổi bay, ánh mắt nhìn xa xăm, thở dài nói: “Vi Vi, cô cũng đừng trách tôi”
“Tôi không trách cô” Đường Sở Vị mặt không biểu cảm, bình tĩnh mở miệng.
Mặc dù không có biểu cảm gì, thế nhưng khí tức của cô rất lạnh, có một loại cảm giác kháng cự người đến khác đến gần.
“Hai”
Giang Vô Song thở dài.
Cô ấy biết, Đường Sở Vi đang trách cô ấy.
Dù sao cũng là bởi vì cô gây ra nhiều rắc rối cho nên mới xảy ra nhiều biến cố như vậy.
“Tôi thật sự không ngờ được, Giang Cung Tuấn đối với cô lại tình sâu nghĩa đậm như thế, tìm cô một năm, sau khi biết được cô bình an, nhưng lại mất trí nhớ, anh ấy lại vì cô mà đến biển cả Mang Mang này, tìm kiếm tung tích của ông, bây giờ, tôi cũng hy vọng Giang Cung Tuấn còn sống”
“Tôi hơi mệt, tôi về phòng ngủ trước” Đường Sở Vi xoay người rời đi. Câu nói kia của Giang Vô Song, hy vọng Giang Cung Tuấn còn sống, đã khiến lòng cô xúc động. Nội tâm của cô không khỏi trào dâng sự thương cảm.
Trong nháy mắt lúc xoay người, khóe mắt trượt xuống một giọt nước mắt trong suốt.
Giang Vô Song đứng ở trên boong thuyền, nhìn Đường Sở Vị rời đi, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Du thuyền di chuyển rất nhanh trên mặt biển.
Chớp mắt một cái, ba ngày đã trôi qua.
Cuối cùng cũng đã đến nơi cần đến.
Đi máy bay chỉ mất chưa đến một ngày, nhưng ngồi du thuyền, lại ròng rã suốt ba ngày ba đêm.
Lúc này, phía trên boong thuyền, có rất nhiều người đang đứng.
Dẫn đầu là Thiên.
Thiên nhìn thấy rất nhiều hải đảo ở phía trước, lập tức trở nên kích động, nói: “Chính là chỗ này, chính là chỗ này, phía trước, tôi và Giang Cung Tuấn chính là đáp máy bay xuống chỗ này, máy bay đáp xuống ở trên hải đảo phía trước, còn chúng tôi chọn một chiếc thuyền đi đến hải đảo Long Uyên”.
Du thuyền từ từ cập bờ, xuất hiện ở trên bờ của một hải đảo.
Đám người tập trung một chỗ.
Bắt đầu thương lượng đối sách.
Đường Sở Vị nói: “Du thuyền dừng lại ở chỗ này, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, không được đến gần Long Uyên, không được dùng vũ khí công nghệ cao có sát thương cực lớn”
“Còn những người khác, thì ngồi trên du thuyền nhỏ đi đến Long Uyên”
“Mọi người có ý kiến gì không?”
Đường Sở Vị nhìn đám người. “Không có”. Đám người đồng thanh mở miệng.
“Rất tốt.”
Đường Sở Vị nói: “Tôi hy vọng, đến lúc đó mọi người đồng tâm hiệp lực giết rồng xong, tất cả những thứ ở trên thân rồng, mọi người chia đều, không được giống như rùa thần, vì cướp đoạt nội đan của rùa thần mà xuất thủ”
Tất cả mọi người không ai lên tiếng.
Có thể chia đều là tốt nhất.
Nếu như không thể chia đều được, thì cái này cuối cùng cũng chỉ có thể dùng đến bản lĩnh mà thôi. Sau khi thương lượng xong, đám người bắt đầu leo lên du thuyền nhỏ đi đến hải đảo Long Uyên. Những chiếc nhỏ này không lớn lắm, mỗi thuyền chỉ ngồi được tối đa ba, bốn người.
Đường Sở Vị và Giang Thời cùng ngồi trên một chiếc thuyền.
Trên đường đi đến Long Uyên.
Giang Thời nói: “Vi Vi, cháu quá ngây thơ rồi, mặc dù bây giờ bọn họ nghe lời của cháu, thế nhưng một khi đã giết được rồng, vì máu rồng, vì bảo bối trên thân rồng, đám người đó nhất định sẽ ra tay cướp đoạt, đến lúc đó chắc chắn sẽ xảy ra một trận chiến ác liệt”
Những thứ này Đường Sở Vi đều biết.
Thế nhưng, người là do cô đưa đến.
Cho dù như thế nào, cô cũng phải đưa họ bình an trở về.
Cô nhìn Giang Thời, trên mặt lộ ra vẻ khẩn cầu, nói: “Ông nội, những người khác cháu sẽ không xen vào, nhưng cháu hy vọng, ông đừng vì những bảo bối trên thân rồng mà ra tay với những người khác”