Bát Cảnh Võ Giả hấp thu linh quy nội đan sau đó, nhất định là đã đạt đến cấp bậc cao hơn.
Lên cấp bậc có mạnh hơn, hiện tại Giang Cung Tuấn còn chưa rõ ràng, bởi vì chưa từng giao đấu với người của cấp bậc cao này.
Duy nhất có thể khẳng định, người này đã đạt tới cấp bậc cao, sức mạnh rất đáng sợ.
Như lấy Mộ Dung Xuân ra để nói.
Ông ta leo lên bậc thang thứ hai, ông ta thể hiện sức mạnh, liền coi như là hiện tại Giang Cung Tuấn có nhớ tới cũng chỉ là nỗi khiếp sợ vẫn còn.
Ngay tại đại hội Thiên Sơn, lần đầu tiên Mộ Dung Xuân bị Âu Dương Lãng đánh lén.
Âu Dương Lãng chính là một Bát Cảnh hàng thật giả thật
Sau khi, Mộ Dung Xuân bị Bát Cảnh đánh lén, lại toàn lực đánh vào tám tôn cường giả một chưởng, nhưng kế tiếp, ông ta dựa vào thân thể trọng thương, còn cùng Âu Dương Lãng khó mà chia xa.
Thậm chí còn tham gia đánh chết linh quy chiến đấu, cuối cùng còn đi cướp đoạt linh quy nội đan..
Sau một loạt các trận chiến, ông ta đã đạt đến cảnh giới của cuộc sống kiệt quệ cho đến tuổi già.
Phi thường như vậy, mắt nhìn ra thiên hạ thật sự là không ai có thể địch nổi.
Giang Cung Tuấn hấp thu nội đan linh quy, trực tiếp từ thất cảnh sơ kỳ bước vào Bát cảnh, mà những người phi thường của bát cảnh kia hấp thu, nhất định sẽ đạt tới cảnh giới lên thiên thang.
Tại đại hội võ thuật quân đội quốc tế Giang Thân không hy vọng gặp được người xưa mang sức mạnh mãnh liệt Đại Hà.
Nhưng anh ta biết, nhất định sẽ có võ sĩ cổ xưa nước Đoan Hùng đến nơi này.
Ít nhất Âu Dương Lãng sẽ đến.
Bởi vì, đại hội võ thuật quân đội quốc tế lần này, người thắng có thể nắm trong tay nhiều thanh kiếm của Chúa trời, Âu Dương Lãng dã tâm hừng hực, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Giang Cung Tuấn mang theo sắc mặt nghiêm túc đi ra ngoài. Sau khi rời khỏi khách sạn, lái xe một mạch đi thẳng đến Núi Olympia.
Sau khi lên xe, anh ngồi ở hàng ghế sau, bắt đầu nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
“Người anh em nhỏ, đến rồi.” Một giọng nói cắt đứt dòng suy nghĩ của Giang Cung Tuấn.
“Có ở đây không?”
“. Giang Cung Tuấn mở mắt ra.
Tài xế taxi quay người nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Tới rồi, phía trước chính là núi Olympia, người anh em, anh là người nước Đoan Hùng sao, anh tới đây là thám hiểm sao, tôi chỉ có thể nhắc nhở anh một câu, núi Olympia không phải là nơi bình thường, ngọn núi này rất hiểm trở, rất khó leo lên.”
“Cảm ơn đã nhắc nhở.”
Giang Cung Tuấn cười nhạt một cái, sau đó lấy ra tiền mặt đã chuẩn bị trước, đưa cho tài xế taxi.
Anh xuống xe, đứng trên một mảnh đất trống và nhìn xem tình hình phía trước.
Phía trước là một ngọn núi cao chót vót.
Nhìn từ xa, sương mù trắng bao quanh, giống như một xứ sở thần tiên của con người.
Đây là núi Olympia nổi tiếng trên toàn thế giới, một điểm đến du lịch không thể đếm được mỗi năm.
Xung quanh, có rất nhiều khách sạn, cũng có phố ẩm thực và trung tâm mua sắm.
Giang Cung Tuấn ở một nơi kiến trúc tương đối nhiều, nhưng hiện tại lại trống rỗng không có một ai, chỉ có một vài kỵ sĩ được trang bị vũ khí đi ngang qua.
“Anh đang làm gì đấy?”.
Ngay khi Giang Cung Tuấn đang nhìn xung quanh, một số kỵ sĩ cưỡi ngựa và đeo trường kiểm ở bên hông lao tới.
“Những ngày này không ai được phép đi lên Áo Lâm Tứ Sơn” Tên ky sĩ chạy tới liếc nhìn Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn giơ thanh Hình kiếm ở trong tay lên, nói một cách thản nhiên: “Không thấy tôi tới đây là để tham gia đại hội giao lưu võ thuật quốc tế sao? Nó được tổ chức trên ngọn núi phía trước có đúng không?”
“Vâng, ngay ở trên đỉnh núi Áo Lâm Tứ Sơn ở phía trước”
“Hiểu rồi” Giang Cung Tuấn đáp lại một cách nhẹ nhàng.
Ngay sau đó, anh sử dụng chân khí, bỗng chốc cả cơ thể anh bay ra ngoài như mị ảnh, biến mất trong tầm mắt của những kỵ sĩ này chỉ trong nháy mắt.
Những tên kỵ sĩ này hoàn toàn chết lặng.
“Chuyện này là sao?”
“Tốc độ quá nhanh”
“Đây, người đó có phải là cổ võ giả của Đoan Hùng không? Nhanh đi báo cao đi. Một cổ võ giả từ Đoan Hùng đã xuất hiện rồi”
Giang Cung Tuấn mặc kệ kỵ sĩ đang chấn động ở phía sau, tốc độ cực nhanh, anh đã sớm xuất hiện dưới chân đỉnh Olympia.
Sau khi đến chân núi, đã có thêm nhiều người ở đây. Những người này ăn mặc rất kỳ lạ. Hoặc cổ trang hoặc là những loại quần áo kỳ lạ.
“Cổ võ giả của Đoan Hùng?”
Sự xuất hiện của Giang Cung Tuấn ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người.
Lúc này có một lão giả mặc bộ đồ kèn màu đỏ, trông hơi giống tu sĩ nhưng tóc dài đi tới, nhìn Giang Cung Tuấn, và cẩn thận đánh giá anh.
“Làm sao vậy?” Giang Cung Tuấn cũng nhìn người kỳ quái xuất hiện trước mặt, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ông ta.
“Người ta đồn rằng các Cổ võ giả của Đoan Hùng rất mạnh, và võ học của Đoan Hùng còn tuyệt vời hơn nữa. Trước khi giải đấu bắt đầu, tôi không thể không muốn chiến đấu với các Cổ võ giả của Đoan Hùng một phen”.
Kẻ lập dị đang chuẩn bị.
Giang Cung Tuấn hiểu ra, hóa ra người này cho rằng anh là người dễ bị bắt nạt, muốn gây phiền phức cho anh.
Xung quanh cũng có rất nhiều người. Tất cả những loại người này đều đang xem chương trình. Ông già trước mặt đúng là không phải là kẻ tầm thường.
Ông ta là cường giả đứng đầu danh sách xếp hạng, tuy rằng thứ hạng tương đối thấp, chỉ hơn chín mươi.
Tuy nhiên, có thể nằm trong danh sách hàng đầu là biểu tượng của sức mạnh.
Nhưng có thể lên được Thiên Bảng, cái này có thể biểu tượng cho thực lực.
“Người trẻ tuổi của Đoan Hùng, xin nhớ kỹ, đối thủ của cậu là thứ chín mươi tám của Thiên Bảng tên Đại Không Luân Minh Vương”
Trên mặt ông lão xuất hiện một vòng nghiền ngẫm tươi cười. Giang Cung Tuấn cũng nở nụ cười nhìn xem ông lão quái dị này. Chẳng lẽ trên mặt anh ghi rằng anh là người dễ bị bắt nạt ư?
Sắc mặt ông lão trầm xuống, mạnh mẽ đưa tay, từ trong ống áo thùng thình, duỗi cánh tay nhăn nheo, đồng thời nhảy cao lên ba mét, hướng trên đầu Giang Cung Tuấn bổ tới.
Giang Cung Tuấn đứng tại chỗ, không động.
Ngay tại thời điểm ông ta chuẩn bị ra tay, ông lão đang muốn ra tay đối với anh lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó ngã xuống đất lăn lộn.
“Hả?” Giang Cung Tuấn ngây ngẩn, quay người nhìn lại.
Cách đó không xa, một người mặc áo đen thùng thình, mang theo mặt nạ dữ tợn, tay cầm thanh kiếm, chậm rãi đi đến.
Tốc độ của cô nhìn như chậm chạp, thể như trong nháy máy, người này đã xuất hiện trước mặt Giang Cung Tuấn.
Trong lòng Giang Cung Tuấn cả kinh. Mà các cao thủ ở xung quanh, đều là một mặt cảnh giác.
Bởi vì bọn họ không nhìn thấy người đến ra tay như thế nào, ngay cả cao thủ xếp hạng thứ chín mươi tám trên Thiên bảng cũng bị đánh bại rồi, phát ra tiếng kêu vô cùng thảm thiết, ngay cả bò cũng không thể bò dậy được.
Giang Cung Tuấn nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Muốn nhìn rõ xem đó là ai.
Nhưng mà người này lại đeo mặt nạ, anh không thể nhận rõ đó là nam hay nữ, cũng không biết là già hay trẻ.
“Cô là?” Giang Cung Tuấn hỏi cô. Người này chính là Đường Sở Vi..
Đường Sở Vi sau khi lấy được phương pháp phối Dược tiên ở Dược Vương Cốc, liền lập tức cưỡi ngựa đuổi theo, vốn muốn đến nơi trước khi diễn ra đại hội Olympia giao lưu võ thuật quốc tế.
Cả đoạn đường cô đều phải dùng đan dược để chữa thương.
Hiện tại nội thương của cô vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng đã không còn vấn đề gì lớn nữa rồi.
Chỉ cần không chiến đấu quá sức thân thể của cô sẽ không sao hết.
Đường Sở Vi nhìn sang Giang Cung Tuấn, sau mấy giây liền quay người rời đi.
Cô không muốn nói chuyện.
Bởi vì cô sợ bản thân mà mở miệng, sẽ bị Giang Cung Tuấn nhận ra ngay.
Dù sao thì cũng là vợ chồng cùng giường chung gối, hai người đều hiểu rõ đối phương.
Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi đang đứng trên núi, xoa xoa cằm, thấp giọng lẩm bẩm: “Thật kỳ lạ, đây là ai nhỉ, tại sao lại ra tay giúp mình?”
Giang Cung Tuấn nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được.
“Ha ha, anh Giang Một tiếng cười vô cùng hào sảng truyền tới. Nghe thấy thế, Giang Cung Tuần liền quay sang nhìn.
Liền nhìn thấy Âu Dương Lãng, sắc mặt của Giang Cung Tuấn liền. trầm xuống, khi còn ở trên phái Thiên Sơn, anh đã bị thương rất nặng, sau khi hôn mê, Âu Dương Lãng liền phái người đuổi giết anh.
Là nhờ có sự liều mình bảo vệ của Trần Thanh Sơn, anh mới có thể sống đến bây giờ.
Âu Dương Lãng đi đến, cười nói: “Không ngờ được, anh Giang lại có giao tình với môn chủ của phái Thiên Môn”