CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Đào Văn Hưng tức giận đè cổng sắt gầm lên. Đừng thấy ông ta già rồi, nhưng giọng nói rất vang dội.

Ông ta lắc mạnh cánh cửa sắt, muốn phá của lao ra những cửa sắt không nhúc nhích tí nào.

Giang Cung Tuấn nhìn Đào Văn Hưng đang tức giận trong ngục, cười nhạt nói: “Đào Văn Hưng, lẽ nào đến bây giờ ông vẫn không nhìn thấy rõ tình hình sao, lẽ nào ông thật sự cho rằng người ở bên ngoài sẽ đến kéo ông ra sao?”

Nói xong anh vẫy tay với chiến sĩ ở phía sau, nói: “Mở cửa” Chiến sĩ ở phía sau bước lên mở cánh cửa sắt ra. Vừa mở ra Đào Văn Hưng đã xông lên. Chiến sĩ ở đằng sau Giang Cung Tuấn lập tức giơ súng.

Đào Văn Hưng lập tức dừng lại, vẻ mặt oán hận nhìn Giang Cung Tuấn.

Chiến sĩ lạnh giọng nói: “Lùi lại” Đào Văn Hưng lùi lại. Giang Cung Tuấn bước vào.

Chiến sĩ Quân Xích Diễm mang ghế đến, Giang Cung Tuấn ngồi xuống, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, khói thuốc bao phủ trong ngục tối u ám.

“Đào Văn Hưng, tôi thật sự đã đánh giá thấp nhà họ Đào rồi, tôi vốn cho rằng nhà họ Đào cũng chỉ là một gia tộc giàu có thôi, nhưng lại không ngờ rằng mạng lưới quan hệ của nhà họ Đào lại sâu đến mức ngay cả nguyên soái của Quân Xích Diễm cũng tìm cách để đưa ông ra ngoài”

“Hừ” Đào Văn Hưng đứng bên cạnh nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn, lạnh giọng nói: “Giang Cung Tuấn, anh mới đến thủ đô, anh sẽ vĩnh viễn không biết được nước ở thủ đô sâu bao nhiêu đầu, chuyện này dính dáng đến quyền lợi của rất nhiều người, không đơn giản chỉ là nhà họ Đào tôi đâu, cảm nhận được áp lực rồi chứ, đây mới bắt đầu thôi, nếu anh thật sự dám gây chuyện thì anh tuyệt đối không thể gánh được hậu quả

Đào Văn Hưng bình tĩnh lại.

Xem ra Giang Cung Tuấn giam giữ ông ta hơn hai tháng, nhưng kiêng dè không hề động vào ông ta.

Bây giờ Giang Cung Tuấn đích thân đến gặp ông ta, nói rõ Giang Cung Tuấn đã sắp không chịu nổi áp lực rồi.

“Áp lực? Ha ha!

Giang Cung Tuấn cười nhạt: “Tôi có thể có áp lực gì, tôi đến gặp ông là có một câu hỏi muốn hỏi ông mà thôi.”

“Vậy sao?” Vẻ mặt Đào Văn Hưng không tin.

Giang Cung Tuấn thản nhiên hỏi: “Nhà họ Đào vì sao muốn ra tay với khoa học công nghệ Tân Lâm, bọn họ rốt cuộc đã nghiên cứu ra thứ gì. mà bị nhà họ Đào các ông dòm ngó, cho dù ông đã sa lưới nhưng người bên ngoài vẫn muốn tìm cách có được công nghệ đó?”

Đào Văn Hưng im lặng không nói. Ông ta đang suy nghĩ. Suy nghĩ mục đích đến thật sự của Giang Cung Tuấn.

Theo ông ta thấy Giang Cung Tuấn đến tuyệt đối không phải để hỏi câu hỏi này.

Anh chắc chắn chịu không nổi áp lực nên đến đây để hòa giải.

Kể từ lần trước Giang Cung Tuấn chặn đường ông ta chạy trốn bằng trực thăng, ông ta đã biết Giang Cung Tuấn là võ giả, mà còn là một võ giả mạnh mẽ.

Là trưởng tộc gia tộc hàng đầu lớn nhất ở thủ đô, ông ta đương nhiên biết được sự tồn tại của võ giả.

Nước ở bên trong Cổ Võ Giả cũng rất sâu.

Các gia tộc, tập đoàn ở Cổ Võ Giả đều có liên quan chặt chẽ đến một số tập đoàn ở thủ đô.

Lợi ích của ông ta không chỉ là lợi ích của một số quan chức mà cũng có liên lụy đến không ít lợi ích ở Cổ Võ Giả, thậm chí là lợi ích của người đứng đầu Đại Lan.

Ông ta không rõ vì sao hơn hai tháng trôi qua, bên ngoài vẫn chưa có tiếng động gì, vì sao Giang Cung Tuấn vẫn ngồi vững chức vị trí Thiên Soái.

“Đào Văn Hưng, tôi cho ông một cơ hội, chỉ cần ông hợp tác với tôi, thì xem như ông lấy công chuộc tôi, tôi bảo đảm ông có thể sống sót, nếu không ông phải chết sớm”

Giang Cung Tuấn nói tiếp.

“Giang Cung Tuấn, tôi hỏi anh, tình hình bên ngoài bây giờ thế nào?” Đào Văn Hưng hỏi.

Ông ta bị nhốt, ở nơi ngăn cách với bên ngoài này hơn hai tháng, hiện tại ông ta không rõ tình hình bên ngoài.

“Đào Văn Hưng ơi Đào Văn Hưng, đã đến mức này mà ông vẫn không từ bỏ sao, ông vẫn mơ mộng hão huyền có người có thể đến với ông ra sao? Ông hãy nói cho tôi biết, ông lấy tự tin ở đâu mà nghĩ rằng có thể ra ngoài, ông nói cho tôi biết người ở đứng phía sau ông là ai, hắn ta lấy năng lượng từ đâu mà có thể vớt ông ra khỏi đây, nếu ông nói là nhóm người của cụ nguyên soái Quân Xích Diễm thì tôi nói rõ cho ông biết, tiếp theo tôi sẽ thu thập những người này, tôi đảm bảo sẽ bắt toàn bộ bọn họ trong vòng nửa năm”

Lời Giang Cung Tuấn nói thật sự đã dọa Đào Văn Hưng. Ông ta không ngờ rằng Giang Cung Tuấn to gan như vậy.

“Giang Cung Tuấn, anh có thể khắc phục được hậu quả sao, anh có biết hậu quả của việc đụng vào những người này không? Bọn họ là những người có công với Đại Lan, cho dù có tội nhưng bởi vì bọn họ đã lập nên. những công lao hiển hách xây cất nên Đại Lan, nếu bọn họ sa lưới thì Đại Lan sẽ lộn xộn”.

“Chuyện này không cần ông phải lo nghĩ, tôi dám làm thì đương nhiên có cách giải quyết tốt hậu quả” Giang Cung Tuần thản nhiên nói.

Nghe vậy, Đào Văn Hưng hơi lùi về sau mấy bước. Sau vài giây, ông ta mới bình tĩnh lại.

“Giang Cung Tuấn, anh không dám, anh tuyệt đối không dám, anh không biết nước bên trong sâu thế nào, anh là Cổ Võ Giả, chắc anh biết thương hội Đại Đông, nếu anh cứ khăng khăng làm như vậy thì thương hội Đại Đông sẽ không bỏ qua cho anh”

“Thương hội Đại Đông?” Giang Cung Tuấn cau mày. Thương hội Đại Đông là thứ gì?”

“Anh thật sự không biết”

Đào Văn Hưng suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng phải, anh cũng không phải là người trong vòng tròn này, không biết cũng rất bình thường?

“Được rồi, bớt lôi những chuyện vô dụng này nói với tôi, tôi chỉ hỏi một câu, thứ nhà họ Đào ông dòm ngó rốt cuộc là gì, Khoa học công nghệ Tân Lam rốt cuộc đã nghiên cứu ra thứ gì?”.

Giang Cung Tuấn không hỏi cái gọi là Thương hội Đại Đông là gì.

Anh biết cho dù có hỏi Đào Văn Hưng thì cũng chưa chắc ông ta sẽ nói.

Anh định đợi ra ngoài rồi sẽ điều tra sau.

“Công nghệ truyền tin hoàn toàn mới” Đào Văn Hưng cũng không giấu giếm chuyện này.

Đào Văn Hưng giải thích: “Theo sự phổ biến của 6G, truyền tin internet đã không còn có thể làm hài lòng người dân nữa, bây giờ công ty khoa học công nghệ toàn thế giới đã nghiên cứu ra một loại công nghệ mới”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn cũng hứng thú, hỏi: “công nghệ gì?”

“Ở trong ngành, công nghệ này được gọi là Z, đây là công nghệ vượt qua cả truyền tin hiện tại”

năng lượng từ đâu mà có thể vớt ông ra khỏi đây, nếu ông nói là nhóm người của cụ nguyên soái Quân Xích Diễm thì tôi nói rõ cho ông biết, tiếp theo tôi sẽ thu thập những người này, tôi đảm bảo sẽ bắt toàn bộ bọn họ trong vòng nửa năm”

Lời Giang Cung Tuấn nói thật sự đã dọa Đào Văn Hưng. Ông ta không ngờ rằng Giang Cung Tuấn to gan như vậy.

“Giang Cung Tuấn, anh có thể khắc phục được hậu quả sao, anh có biết hậu quả của việc đụng vào những người này không? Bọn họ là những người có công với Đại Lan, cho dù có tội nhưng bởi vì bọn họ đã lập nên. những công lao hiển hách xây cất nên Đại Lan, nếu bọn họ sa lưới thì Đại Lan sẽ lộn xộn”.

“Chuyện này không cần ông phải lo nghĩ, tôi dám làm thì đương nhiên có cách giải quyết tốt hậu quả” Giang Cung Tuần thản nhiên nói.

Nghe vậy, Đào Văn Hưng hơi lùi về sau mấy bước. Sau vài giây, ông ta mới bình tĩnh lại.

“Giang Cung Tuấn, anh không dám, anh tuyệt đối không dám, anh không biết nước bên trong sâu thế nào, anh là Cổ Võ Giả, chắc anh biết thương hội Đại Đông, nếu anh cứ khăng khăng làm như vậy thì thương hội Đại Đông sẽ không bỏ qua cho anh”

“Thương hội Đại Đông?” Giang Cung Tuấn cau mày. Thương hội Đại Đông là thứ gì?”

“Anh thật sự không biết”

Đào Văn Hưng suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng phải, anh cũng không phải là người trong vòng tròn này, không biết cũng rất bình thường?

“Được rồi, bớt lôi những chuyện vô dụng này nói với tôi, tôi chỉ hỏi một câu, thứ nhà họ Đào ông dòm ngó rốt cuộc là gì, Khoa học công nghệ Tân Lam rốt cuộc đã nghiên cứu ra thứ gì?”.

Giang Cung Tuấn không hỏi cái gọi là Thương hội Đại Đông là gì.

Anh biết cho dù có hỏi Đào Văn Hưng thì cũng chưa chắc ông ta sẽ nói.

Anh định đợi ra ngoài rồi sẽ điều tra sau.

“Công nghệ truyền tin hoàn toàn mới” Đào Văn Hưng cũng không giấu giếm chuyện này.

Đào Văn Hưng giải thích: “Theo sự phổ biến của 6G, truyền tin internet đã không còn có thể làm hài lòng người dân nữa, bây giờ công ty khoa học công nghệ toàn thế giới đã nghiên cứu ra một loại công nghệ mới”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn cũng hứng thú, hỏi: “công nghệ gì?”

“Ở trong ngành, công nghệ này được gọi là Z, đây là công nghệ vượt qua cả truyền tin hiện tại”

Giang Cung Tuấn nghe mà nhức đầu. Cái gì Z, nghe loạn cả lên.

“Nói dễ hiểu chút”

“Cho tôi một điếu thuốc” Đào Văn Hưng thấy Giang Thần hút thuốc, cơn nghiện thuốc lá lại kéo đến.

Bị nhốt hơn hai tháng, ông ta đã không hút thuốc hơn hai tháng rồi.

Giang Cung Tuấn tiện tay đưa một nửa gói thuốc còn thừa lại, còn tiện đưa bật lửa cho ông ta.

Đào Văn Hưng ngồi trên chiếu dưới đất, lấy ra một điếu thuốc châm lửa hút.

“Có một loại chip điện thoại gọi là con chip Z. Con chip này có thể làm ảo hóa số liệu, nói một cách đơn giản là khi tiến hành cuộc gọi internet thì con chip này có thể ghi nhớ toàn bộ số liệu của một người, rồi thực hiện chiếu hình thực tế, khi gọi điện thoại thì trong điện thoại sẽ phản chiếu hình ảnh của đối phương, cái này giống như một cuộc giao tiếp trực tiếp giữa hai người”

“Thần kỳ như vậy sao?” Giang Cung Tuấn cũng kinh ngạc.

“Đây chỉ là một trong những lợi ích trong đó, một khi mạng Z được phổ cập thì sẽ số liệu hóa toàn cầu, tất cả đều có thể ảo, thậm chí có thể tạo ra thế giới ảo, lợi dụng công nghệ ảo này tạo ra một thế giới trò chơi ảo khác, cái này không ở trên máy tính hoặc trên trò chơi điện thoại di động mà là làm người ảo hóa thành dữ liệu, rồi tiến hành hình chiếu tiến vào thế giới ảo, các nhận thức đều giống như thể giới thực”.

Nói đến công nghệ Z, Đào Văn Hưng bắt đầu nói liên tục không ngừng.

Ngay cả Giang Cung Tuấn nghe thể cũng thấy hứng thú, cũng không nhịn được khen ngợi, công nghệ hoàn toàn mới này quá thần kỳ, bây giờ khoa học công nghệ thật sự phát triển, ngay cả công nghệ như thế này cũng có thể nghiên cứu ra được.

Giang Cung Tuấn hỏi: “Cho nên thử khoa học công nghệ Tân Lam nghiên cứu ra có liên quan đến công nghệ Z?”

“Đúng vậy.”

Đào Văn Hưng hút thuốc, nói: “Tuy chỉ nắm giữ một phần, thậm chí có thể nói là giai đoạn sơ cấp, nhưng chỉ cần có được công nghệ này thì nghiên cứu tiếp theo sẽ nhanh hơn nhiều, cùng lắm là ba mươi năm, không, không cần ba mươi năm, nhiều nhất hai mươi năm, công nghệ 7 sẽ có thể thật sự được ra mắt”

Bình luận

Truyện đang đọc