CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Đường Sở Vi tức giận đập mạnh di động.

“Rầm!”

Di động đập mạnh lên tường rồi bắn ngược lại, sau đó rơi trên mặt đất, chỉ nháy mắt đã chia năm xẻ bảy.

“Tức chết tôi rồi.”

Cô thở phì phò ngồi xuống sofa.

“Sở Vi sao vậy? Sao tự dưng con lại nổi giận vậy?” Hà Diệp Mai đi tới, thấy Đường Sở Vi ném di động xuống đất không khỏi dò hỏi.

“Không, không sao ạ.”

Đường Sở Vi hít sâu một hơi sau đó đứng dậy đi ra cửa.

Giang Cung Tuấn là của cô, cô tuyệt không cho phép người phụ nữ khác cướp anh đi.

Nhà Hứa Linh cô cũng từng qua.

Cô có thể đoán được đại khái, hiện tại Giang Cung Tuấn đang ở ngay trong biệt thự Hứa Linh mua.

Cô đi ra khỏi nhà, lái chiếc xe thể thao Porsche mới mua chạy vê phía nhà Hứa Linh.

Sau khi Hứa Linh nhận được điện thoại của Đường Sở Vi cũng bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Cô ta đã sớm nghĩ đến sẽ có hôm nay.

Vì tình nghĩa chị em với Đường Sở Vi, cô ta vẫn không dám theo đuổi Giang Cung Tuấn, mãi đến khi hai người ly hôn cô ta mới bắt đầu hành động.

Cô ta cũng biết một khi cô ta ở chung với Giang Cung Tuấn, như vậy tình chị em giữa cô ta và Đường Sở Vi cũng sẽ chấm dứt.

Giang Cung Tuấn ngủ mơ mơ màng màng.

Rât nhanh anh đã tỉnh lại.

Anh thấy Hứa Linh ngồi ngây người bên cạnh lại không nhịn được hỏi: “Em đang suy nghĩ gì vậy?”

Hứa Linh kịp phản ứng, lắc đầu nói: “Không, không có gì.”

Giang Cung Tuấn câm điện thoại di động lên xem một chút, hiện tại đã hơn bốn giờ chiều.

“Đẩy anh ra ngoài một chút đi, trong phòng quá bức bối”

“Ừm”

Hứa Linh tìm xe đẩy tới đỡ Giang Cung Tuấn ngồi trên xe, sau đó lại đấy Giang Cung Tuấn ra ngoài.

Đi ra khỏi biệt thự, bước chậm trên đường cái trong khu biệt thự.

Thu gió thổi tới mang theo cảm giác mát lạnh khoan khoái.

Hứa Linh cũng không đi xa, chỉ vòng quanh phụ cận khu dân cư.

Không bao lâu sau đã có một chiếc Porsche mới tinh được lái tới.

Đây là Đường Sở Vi vừa chạy đến.

Đường Sở Vi đến đây là để tìm Hứa Linh, thế nhưng cô không nghĩ tới cô còn chưa tới nhà Hứa Linh đã thấy Hứa Linh và Giang Cung Tuấn ở bên ngoài.

Cô thắng gấp dừng xe lại, sau đó hung hãn xuống xe.

Đi tới, một lát dán lên mặt Hứa Linh.

“Hứa Linh, uống công tôi còn chân thành với cô, vậy mà cô lại cướp người đàn ông của tôi”

Hứa Linh bị đánh ngây người.

Cô ta đưa tay che gương mặt bị đánh của mình, nước mắt lưng tròng quát: “Tôi không có, hai người đã ly hôn, cô không muốn nữa còn không cho phép tôi muốn sao?”

Giang Cung Tuấn cũng không nghĩ tới Đường Sở Vi sẽ đến.

Anh nhìn Đường Sở Vi mặt đầy tức giận, vô lực trách: “Đường Sở Vi, em làm gì vậy? Em dựa vào cái gì mà đánh người? Mau xin lỗi người ta đi”

Đường Sở Vi cũng nước mắt lưng tròng nhìn Giang Cung Tuấn, mặt như lê hoa, “Giang Cung Tuấn, vì anh em đã phải chịu nhiều khổ cực như vậy, đã gặp phải nhiều bất công như thế, thế mà anh lại đối xử với em như vậy sao? Anh biết mười năm nay em đã sống như thế nào không? Cả ngày em chỉ dám trốn trong nhà không dám ra khỏi cửa, mỗi đêm em chỉ có thể lấy nước mắt rửa mặt, không ngày nào là không giật mình tỉnh giấc từ trong ác mộng, hết thảy tất cả đều là anh ban tặng.”

Giang Cung Tuấn im lặng.

Anh biết, anh có lỗi với Đường Sở Vi.

Là vì anh nên Đường Sở Vi mới phải chịu khổ mười năm.

“Anh nói đi, sao anh không nói? Anh bị câm rồi sao?”

Đối mặt với lời chất vấn của Đường Sở Vị, Giang Cung Tuấn không phản bác được.

Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn, sau đó lại chỉ vào Hứa Linh vặn hỏi: “Em hỏi anh, anh và cô †a có quan hệ thế nào?”

“Chuyện này không liên quan gì tới em” Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi, nhìn người đã từng là vợ anh, nhìn người phụ nữ mà anh đã mắc nợ nhiều.

“Vì sao lại không liên quan? Anh là chông em, chúng ta tái hôn…”

Cô kéo Giang Cung Tuấn một bộ muốn đi mau.

Cô kéo quá mạnh, trực tiếp kéo Giang Cung Tuấn xuống khỏi xe lăn. Mà Giang Cung Tuấn đang rất suy yếu, không đứng vững, vừa bị kéo đã ngã quy xuống đất.

“Cô làm gì vậy?”

Hứa Linh lập tức đi tới đẩy Đường Sở Vi ra, mắng: “Chẳng lẽ cô không biết hiện tại anh ấy đang rất suy yếu sao?”

Cô ta vội vàng đỡ Giang Cung Tuấn trên đất dậy, mặt hiện vẻ quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?”

Giang Cung Tuấn hơi vươn tay ra hiệu dừng.

Đường Sở Vĩ thấy tình cảnh như vậy lại khóc rống lên: “Giang Cung Tuấn, em chỉ hỏi anh một câu, giữa em theo cô ta anh muốn ai? Anh muốn cô ta hay là muốn em?”

Thái độ của Đường Sở Vi khiến Hứa Linh không nhìn nổi.

Cô ta đỡ Giang Cung Tuấn ngồi xuống xe lăn, sau đó lạnh lùng nhìn Đường Sở Vi.

“Đường Sở Vi, cô luôn miệng nói thương anh ấy, cô luôn mồm muốn anh ấy lựa chọn, thế nhưng cô lại chưa hề nghĩ tới là chính cô đã đẩy anh ấy ra. Hơn nữa hiện tại anh ấy đang trúng kịch độc, sinh mệnh chỉ còn lại mấy tháng, cô còn muốn tái hôn với anh ấy sao?”

“Hả?”

Nghe vậy, Đường Sở Vi sợ tới choáng váng.

“Còn… chỉ còn dư lại mấy tháng?” Chỉ nháy mắt sắc mặt cô đã biến thành trắng bệch, vẻ mặt không tin nổi nhìn Giang Cung Tuấn, vặn hỏi: “Giang Cung Tuấn, anh nói cho em biết đi, đây không phải thật đúng không?”

Giang Cung Tuấn ngồi trên xe lăn không nói chuyện.

Nếu như anh không cách nào tu luyện ra chân khí, như vậy tuổi thọ của anh chỉ còn lại mấy tháng thật.

€ó lẽ anh còn có thể sống rất lâu, thậm chí là rất nhiều năm.

Thế nhưng mấy tháng sau toàn thân anh sẽ héo rút, chỉ có thể nằm trên giường, ngay cả tri giác cũng không có.

Hứa Linh hít sâu một hơi nói: “Anh ấy đã như vậy rồi cô còn dám muốn anh ấy sao? Cô còn dám phục hôn với anh ấy sao?”

“Tôi, tôi…”

Thân thể Đường Sở Vi hơi lùi về sau mấy bước.

Lúc này, trong đầu cô rất loạn, như có vô số con ong mật đang bay loạn bên tai, không ngừng kêu ong ong ong.

Cô không biết phải xử lý thế nào.

Hứa Linh gắn từng chữ nói: “Cô vốn không yêu anh ấy, thứ cô yêu là thân phận Hắc Long này.

Hiện tại anh ấy đã không còn là Häc Long nữa, cô để tay lên ngực tự hỏi xem cô có thương anh ấy sao? Nếu như cô nói yêu, cô có thể chăm sóc cho nửa đời sau của anh… Tốt lảm, tồi tặng cho cô.”

Nghe được mấy chữ chăm sóc cho nửa đời sau của Giang Cung Tuấn, Đường Sở Vi bị dọa.

Khi Giang Cung Tuấn trúng độc cô cũng có ở đó Cô nghe được những lời Mộ Dung Tập nói.

Mộ Dung Tập nói Giang Cung Tuấn sẽ từ từ suy yếu vô lực, cuối cùng bäp thịt toàn thân sẽ héo rút, năm trên giường ngay cả động đậy cũng không thể.

Cô không cách nào tin tưởng những tháng ngày còn lại của cuộc đời Hơn nữa cô nghĩ đến chính cô cũng trúng cổ độc Mộ Dung Tập đã nói da thịt cô sẽ từ từ nát đi, trên người sẽ nối đầy bớt đen 4 Cô dùng hai tay ôm đầu nhanh chóng chạy đi, chạy lên xe, lái xe nghênh ngang rời đi.

Giang Cung Tuấn ngồi trên xe lăn lảng lặng nhìn Đường Sở Vi lái xe rời đi, Cho dù trong lòng anh rất không muốn, rất áy náy, nhưng đây là số mệnh, anh không có lựa chọn nào khác.

“Giang Cung Tuấn, xin lỗi. “

Sau khi Đường Sở Vi đi rôi Hứa Linh lại nhìn Giang Cung Tuấn, áy náy nói: “Em nói chuyện hơi nặng một chút, đã thương tổn tới Đường Sở Vi.”

Giang Cung Tuấn vươn tay ra hiệu ngừng, ngặt lời Hứa Linh “Cô ấy cũng là người đáng thương, đã chịu khổ nhiều rồi, người thường vốn không cách nào cảm nhận được. Anh vốn tưởng răng anh cho cô ấy 30..

tỷ đã có thể triệt để trả ân cứu mạng mười năm trước, trả tình mười năm. Chảng qua anh không nghĩ tới kẻ địch lại bắt cô ấy để áp chế anh”

“Cô ấy cũng trúng cổ độc, anh không biết tiếp sau cô ấy sẽ biến thành bộ dáng thế nào, nhưng anh có thể nghĩ đến hẳn cô ấy sẽ lại bị dăn vặt.”

Giang Cung Tuấn thở dài một hơi thật dài.

Anh vốn tưởng mình đã trả sạch ân tình.

Nhưng hiện tại anh lại càng kéo Đường Sở Vị vào sâu hơn.

Lẽ nào đời này anh không thể trả sạch ân tình anh đã nợ Đường Sở Vi sao?

Anh vội vã muốn đi tìm tâm pháp tu luyện nội gia không chỉ vì bản thân mình mà càng vì Đường Sở Vi. Bởi vì anh không muốn để Đường Sở Vi bị cổ độc dẫn vặt thêm nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc